Huyện lệnh nghỉ ngơi một lát, tiếp tục nói: “Thương hội Kim Xuyên luôn kiếm tiền từ quyền quý cường hào, nhưng sau khi đánh cường hào chia ruộng đất, Xuyên Thục không có quyền quý cường hào, quốc sư đại nhân cho chúng ta dùng đồ sắt rẻ hơn, còn dựng nhiều hợp tác xã mua bán như vậy, khiến cho thương hội Kim Xuyên chẳng những không kiếm tiền mà còn phải cho không tiền.
Của cải của quốc sư đại nhân tích góp từ mấy năm trước tuy rằng nhiều, nhưng để trợ cấp cho dân chúng chúng ta thì cũng tiêu tốn bằng hết.
Thật ra bệ hạ và quốc sư đại nhân hoàn toàn có thể gia tăng một số hạng mục thuế, đòi tiền chúng ta, nhưng bệ hạ và quốc sư đại nhân vì để người dân chúng ta được sống tốt hơn, an ổn hơn, bọn họ đã không làm như vậy, mà là lựa chọn cúi đầu tới tìm người dân chúng ta vay tiền!
Ta bất tài, nhưng cũng coi như là am hiểu kinh thư, triều đình tốt như vậy, hoàng đế và quốc sư anh minh như vậy, trong sách sử chưa bao giờ có!
Mặc kệ các dân làng nghĩ như thế nào, ta rất may mắn vào lúc sinh thời có thể nhìn thấy nền thái bình thịnh thế như này, cho nên, ta bằng lòng mang hết tiền để dành cho tiền trang vay!”
Dứt lời, ông ta đi thẳng sang bên cạnh, cầm lấy một cái bao lôi ra ba nén bạc và một nắm bạc vụn, đi đến trước mặt Chu Linh Lung.
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3386867/chuong-3673.html