Lúc ăn sáng, Quan Hạ Nhi hỏi: “Đương gia, trưa nay muốn ăn gì?”
“Bữa sáng còn chưa ăn xong mà đã hỏi bữa trưa rồi sao?” Kim Phi bật cười.
“Hoa màu ở ruộng đã chín rồi, sáng sớm nay Nhuận Nương thấy trời hơi âm u, muốn về nhà giúp gia đình thu hoạch hoa màu, một mình ta nấu cơm không được nhanh nên hỏi chàng muốn ăn gì để ta chuẩn bị trước.”
Quan Hạ Nhi trả lời.
Kim Phi nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Nhuận Nương: “Không được đi.”
Hai anh trai của Nhuận Nương đều là nhân viên hộ tống, anh trai của Quan Hạ Nhi cũng làm việc ở trong mỏ muối, trong nhà quả thực thiếu người lao động.
Thực ra năm ngoái Kim Phi đã từng nói với Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương là để ruộng đất của nhà mẹ bọn họ cho người khác trồng, nhưng người lớn của hai nhà đều không bằng lòng.
Kim Phi nghĩ rằng cha mẹ của bọn họ cũng không lớn tuổi lắm, nói không chừng ở nhà rảnh rỗi còn tự tìm việc cho mình nên cũng không miễn cưỡng.
Phiền toái duy nhất chính là vào ngày mùa, Nhuận Nương phải quay về để giúp đỡ.
Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi đều là những người không thể ngồi yên, ở nhà rảnh rỗi thường sẽ ngồi dệt sợi.
Dệt sợi là công việc trong nhà, cường độ làm việc thấp, Kim Phi cũng lười để ý đến bọn họ.
Nhưng việc đồng áng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3386041/chuong-3629.html