Chương trước
Chương sau
“Như vậy thật tốt, vất vả cho con trai của trưởng làng rồi.”



“Chúng ta cũng không phải nghe không, khi nhà trưởng làng quá bận, cả làng ta đều sẽ đến giúp đỡ.” Người đàn ông trung niên nói: “Lừa tự biết đường, trên đường cậu Nhuận có thể ngồi trên lưng lừa đọc sách!”



“Mọi người ở đây đọc báo vào canh giờ nào?” Kim Phi hỏi.



“Khoảng giờ Thìn.” Người đàn ông trung niên trả lời: “Có khi gặp phải trời mưa, người đưa thư đến muộn nên có thể sẽ muộn hơn một chút.”



“Lên trấn cần hai canh giờ, vậy chẳng phải trời chưa sáng anh ta đã xuất phát rồi sao? Như vậy thì đọc sách kiểu gì?”



“Chúng ta chi một nửa tiền, nhà đại ca trưởng làng chi nửa tiền để cậu Nhuận thuê một căn phòng ở trên trấn, cậu Nhuận chiều ngày hôm trước lên trấn, buổi sáng đi sớm một chút có thể chiếm được một vị trí tốt, nghe xong báo thì quay về, đúng lúc kịp ăn bữa trưa.”





Người đàn ông trung niên trả lời: “Ăn xong bữa trưa, mọi người sẽ đến sân đập lúa, sau khi cậu Nhuận kể cho mọi người nghe xong, sẽ lại cưỡi lừa lên trấn, có thể đến nơi trước khi trời tối.”



“Trưởng làng không ép mọi người làm việc cho nhà họ để trả tiền thuê phòng cho con trai ông ta chứ?” Kim Phi hỏi.



Trước đó khi người đàn ông trung niên nói giúp nhà trưởng làng làm việc, y vẫn chưa để ý, bây giờ lại nói cùng chi tiền với trưởng làng để trả tiền thuê phòng cho con trai trưởng làng, thì tính chất có phần thay đổi rồi.



Khi thông tin và giao thông đều không phát triển, người dân rất ít khi đi cáo trạng, trong làng có chuyện gì đều sẽ do trưởng làng giải quyết, vì vậy dẫn đến việc có nhiều ác bá trong làng.



Đời trước Kim Phi cũng đến từ một ngôi làng trong núi nên đã nghe nói qua về sự lợi hại của ác bá trong làng.



“Không có, không có, tuyệt đối không có!” Người đàn ông trung niên liên tục xua tay: “Trưởng làng hiện tại là tự chúng ta chọn ra sau khi phân chia ruộng đất, ông ấy rất tốt với chúng ta. Làm việc và trả tiền đều là do chúng ta tự nguyện, thực ra trưởng làng không đồng ý đâu, là do chúng ta cứng rắn đưa cho ông ấy!”



“Vậy thì tốt.” Kim Phi lúc này mới yên tâm vui vẻ gật đầu.



Trước kia đa số trưởng làng đều là nanh vuốt của bọn quyền quý. Khi đánh cường hào phân chia ruộng đất, đội Chung Minh thuận tiện dọn dẹp luôn mấy tên này, sau đó để người dân tự mình bỏ phiếu bầu trưởng làng.



Trưởng làng được dân làng chọn ra, thông thường đều là những người đường hoàng, đức cao vọng trọng, cùng với sự chấn nhiếp của đội Chung Minh, hiện giờ đã rất ít xuất hiện tình trạng trưởng làng chèn ép dân làng.



Mấy người vừa trò chuyện, vừa vòng qua hai sườn núi, đến một khe núi hẹp dài.



“Tiên sinh, phía trước chính là nơi mà chúng ta khai hoang.” Người đàn ông trung niên chỉ tay vào khe núi nói.



Kim Phi nhìn theo ngón tay của ông ta, quả nhiên phát hiện một vài khoảng đất trồng lúa vừa dài vừa hẹp trong khe núi.



“Chỗ lúa này của ông phát triển không được tốt lắm, nhiều cỏ quá!” Kim Phi đi đến bên bờ ruộng, cau mày nhìn hoa màu ở trong ruộng.



Nghe nói bọn họ khai hoang ở trong núi, Kim Phi còn tưởng bọn họ đều là những người cần mẫn, nhưng mấy luống hoa màu này lại sinh trưởng không được tốt lắm, xung quanh cỏ dại mọc um tùm.



“Tiên sinh, cái này… cái này…” Người đàn ông trung niên xoa tay, mặt cũng đỏ lên.



“Có gì cứ nói!”



“Vậy ta nói nhé.” Người đàn ông trung niên liếc nhìn Ngụy Đại Đồng, sau đó nói: “Sau khi đón tết xong, chúng ta mấy lần nhìn thấy con chim lớn như vậy bay đến đây, còn tưởng… còn tưởng là tiên sinh phái tới để kiểm tra việc khai hoang, vì vậy… vì vậy chúng ta mới không dám nhổ cỏ!”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.