Chu Cẩm nói xong thì nhìn về phía Băng Nhi: “Lát nữa ta sẽ đưa cho các ngươi một chai rượu, cứ cách một giờ, các ngươi phải lau nách, ngực, chân và bắp đùi cô ta một lần, tránh để sốt quá cao hỏng người, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!” Băng Nhi, Sương Nhi vội vàng gật đầu.
Chu Cẩm nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, gian phòng này có hơi bí, nếu người có thể làm gì đó thì tốt nhất nên chuyển chỗ ở mới cho cô ta.”
Công chúa Lộ Khiết đang ở nhà cũ của người dân làng Quan Gia, cả nhà người này đang làm việc trong làng Tây Hà, ngày nào cũng đi đi rồi về cũng không tiện, nên đã đến khu nhà ở tập thể của xưởng dệt ở.
Loại nhà cũ này thấp lùn, cửa sổ cũng rất nhỏ, mùa hè vừa bí vừa nóng bức, không khí lưu thông không tốt, đúng là rất bất lợi cho việc phục hồi của bệnh nhân.
Kim Phi còn chưa kịp mở miệng, Quan Hạ Nhi đã nói trước: “Đương gia, không phải chúng ta còn vài căn nhà đang bỏ trống sao, cho Lộ Khiết muội muội đến đó ở đi, làm vậy sẽ dễ dàng chăm sóc muội ấy hơn, đỡ để muội ấy ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi.”
Băng Nhi nghe vậy tràn đầy mong đợi nhìn Kim Phi: “Tiên sinh yên tâm, sau khi bọn ta đến đó, nhất định sẽ không quấy rầy ngài!”
Vì cứu mình nên công chúa Lộ Khiết mới bị thương, Quan Hạ Nhi cũng đã nói như vậy Kim Phi còn nói được gì nữa chứ?
Y chỉ có thể gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3384567/chuong-3482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.