Chương trước
Chương sau
Kim Phi buồn phiền vì chuyện này cả ngày hôm nay rồi, bây giờ tâm trạng khó lắm mới tốt lên một tí, nhưng lại bị Vạn Hạc Minh phá hoại, lại trở nên hỏng bét.

Nhưng chỉ vì một câu hỏi hiếu kỳ của trẻ con, mà nổi giận với nó à?

Mà nếu cứ bỏ qua cho cậu bé như vậy, Kim Phi lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Y đang suy nghĩ, góc mắt bỗng chú ý đến hàng mũ bảo hiểm đang treo trên vách tường.

Ở đâu trong xưởng luyện sắt cũng toàn là đồ thép, rất dễ bị thương do va chạm vào, cho nên dựa trên yêu cầu của xưởng luyện sắt, vào đây là phải đội mũ bảo hiểm, nhưng bởi vì chưa có nhựa, cho nên mũ bảo hiểm được làm từ vỏ thép ra đời, nhưng do khá cồng kềnh, nên nhiều công nhân không muốn đội nó.

Ví dụ như Vạn Hạc Minh bây giờ, cái đầu trống trơn.

Cuối cùng Kim Phi cũng tìm được cơ hội trút giận, đưa tay tát cho cậu bé một phát: “Ai cho con không đội nón!”

Vạn Hạc Minh bị cú tát này của y làm cho ngu người rồi.

Dĩ nhiên là cậu bé biết quy định về mũ bảo hiểm, bình thường tới xưởng gang thép, cậu bé sẽ tuân thủ theo quy định.

Chỉ là bây giờ xưởng đã không sản xuất theo lô nữa rồi, cho nên cũng đâu còn yêu cầu nghiêm khắc như lúc trước.

Chẳng phải có mình cậu bé không đội, Lưu Bất Quần và Vạn Vũ Hồng cùng một đám thợ khác cũng có đội đâu?

Hơn nữa Kim Phi cũng không đội!

Nghĩ tới đây, Vạn Hạc Minh đang muốn lý sự với Kim Phi, kết quả bị Vạn Vũ Hồng quạt cho một bạt tai khách: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đội mũ bảo hiểm vào!”

Vạn Hạc Minh bặm môi, đi lại vách tường cầm lấy mũ bảo hiểm.

Lưu Bất Quần cũng lặng lẽ bỏ cái búa xuống, chạy lại bên tường.

Tâm trạng tốt của Kim Phi đã bị phá hư hoàn toàn rồi, y không muốn dạy Lưu Bất Quần và Vạn Hạc Minh làm trục lăn nữa, hừ một tiếng rồi rời đi.

Vạn Hạc Minh đã đội mũ bảo hiểm vào, còn cầm cho chị cậu bé một cái mũ khác.

Nhưng Vạn Vũ Hồng không thèm đội, Lưu Bất Quần thì lăn lại nhặt lấy búa của ông ta.

“Chậc, sao mọi người không đội mũ thế?”

Vạn Hạc Minh giơ cái mũ bảo hiểm trong tay lên rồi hỏi: “Cẩn thật tẹo nữa tiên sinh quay lại sẽ trừ lương mọi người!”

“Chỉ cần ngươi không nói linh tinh, thì chúng ta sẽ không bị trừ lương!”

Vạn Vũ Hồng tức giận nói: “Không biết ăn nói thì bớt nói đi, không ai nghĩ đệ là người câm đâu!”

“Đệ thì sao chứ? Tỷ còn nói đệ!” Vạn Hạc Minh không phục nói. “Hừ, vừa mới cãi tiên sinh, giờ lại cãi cả ta à?”

Vạn Vũ Hồng nhéo lỗ tai cậu bé: “Hôm nay đệ ngứa tay ngứa chân, không ăn đập là không chịu được phải không?”

“Bỏ đi bỏ đi.” Lưu Bất Quần vội vàng kéo Vạn Hạc Minh ra sau: “Vũ Hồng, Hạc Minh vẫn còn là trẻ con mà, có một số việc chuyện cô phải giảng giải cho nó hiểu, có đánh mãi cũng vô dụng thôi!”

Vạn Vũ Hồng trợn trừng mắt nhìn em trai mình, lúc này mới dừng tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.