Chương trước
Chương sau
Lúc đầu Kim Phi còn tưởng rằng Thủy Oa là một binh lính thủy quân, nhưng sau khi nghe Thẩm Tú Tú giải thích, y mới biết được thì ra Thủy Oa chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa đến từ Xuyên Thục, được Trịnh Trì Viễn đặc biệt tuyển dụng vào thủy quân bởi vì kỹ năng bơi giỏi.

Nghe nói Thủy Oa vẫn luôn muốn gặp y, nhưng chưa thể thực hiện được, lần này muốn đến Xuyên Thục cũng bị Trịnh Trì Viễn ngăn cản, Kim Phi và Cửu công chúa không nhịn được liếc nhìn nhau một cái.

Thẩm Tú Tú và Thủy Oa vẫn còn là trẻ con, không hiểu được ý tứ trong đó, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa lại lập tức hiểu được.

Đây là vì Trịnh Trì Viễn không muốn để Thủy Oa gặp Kim Phi.

"Quốc sư đại nhân, Thủy Oa ca ca đến nằm mơ cũng muốn được gặp ngài. Lần sau ngài đến Đông Hải, có thể dành ra một chút thời gian để đi gặp huynh ấy được không?" Thẩm Tú Tú hỏi.

“Đương nhiên là được, Kim Phi gật đầu, tháo một chiếc cúc trên quần áo đưa cho Thẩm Tú Tú: “Ngươi đưa cái này cho Thủy Oa, lần sau ta đến Đông Hải, bảo hắn trực tiếp đến gặp ta, nếu có người ngăn cản, chỉ cần cho hắn xem cái cúc này là được."

Mặc dù Kim Phi cũng không muốn làm quá mức, nhưng cái cúc của y đều được chế tạo đặc biệt, cận vệ của y đều biết đến chúng.

Mặc dù Thủy Oa chưa chắc có thể gặp được Kim Phi, nhưng nhìn thấy cái cúc thì ít nhất sẽ thông báo một tiếng.

Kim Phi không có suy nghĩ cướp Thủy Oa về đội của mình, nhưng y cũng rất tò mò về đứa trẻ có thể xuống biển đuổi cá này.

“Cảm ơn quốc sư đại nhân!”

'Thẩm Tú Tú dùng cả hai tay nhận lấy chiếc cúc áo, giống như lấy được bảo bối, cẩn thận bỏ vào túi: “Ta thay mặt Thủy Oa ca ca cảm ơn tiên sinh!”

“Đừng khách sáo," Kim Phi xua tay, sau đó hỏi: "Tú Tú cô nương, tiếp theo, ngươi có kế hoạch gì không? Ở lại Kim Xuyên hay là quay về Đông Hải?"

"Quay về Đông Hải!" Thẩm Tú Tú trả lời không hề do dự: "Thủy quân đã báo thù cho người nhà của ta, cả đời này ta sẽ ở lại thủy quân!"

"Thế cũng được; Kim Phi nhắc nhở: "Ở thủy quân cũng đừng quên tham gia lớp học xóa nạn mù chữ, học đọc, học sách, học viết, thủy quân không thiếu một cô bé như ngươi để đi chống lại bọn cướp biển, nhưng lại thiếu những người biết đọc và biết viết.”

"Vâng!" Thẩm Tú Tú gật đầu thật mạnh: "Sau khi ta về tới, nhất định sẽ chăm chỉ đi học!"

Lúc trước ở trên thuyền, thuyền trưởng sẽ yêu cầu Thủy Oa tham gia lớp học xóa mù chữ, sau đó, Thủy Oa bận bắt cá nên cô bé cũng lười đi, ngồi ở trên boong thuyền giúp Thủy Oa thu dọn những con cá bắt được.

Bây giờ nghe Kim Phi nói như vậy, Thẩm Tú Tú quyết định trở về sẽ chăm chỉ học tập, bởi vì như vậy có thể giúp thủy quân.

"Vậy ngươi định lúc nào trở về?" Kim Phi lại hỏi.

"Hạ Nhi tỷ tỷ nói, ngày mai Tiểu Bắc phu nhân sẽ trở về, ta muốn bái lạy phu nhân sau đó mới quay về." Thẩm Tú Tú đáp.

Lúc trước ở Đông Hải, Đường Tiểu Bắc muốn nhận Thẩm Tú Tú, nhưng cô bé không đồng ý.

Sau đó ở trên biển có mấy nữ nhân viên hộ tống rảnh rỗi không có việc gì làm thì nói chuyện với Thẩm Tú Tú, sau khi biết được chuyện này thì đều nói cô bé đã bỏ lỡ cơ hội một bước lên trời, còn nói cho Thẩm Tú Tú biết về thân phận và sức ảnh hưởng của Đường Tiểu Bắc.

Thẩm Tú Tú còn nhỏ, suy nghĩ cũng rất đơn giản, nên không hề hối hận về quyết định trước đó, nhưng sau khi nghe nữ nhân viên hộ tống giải thích, cô bé có ấn tượng rất tốt với Đường Tiểu Bắc.

Cha cô bé từng dạy cô bé rằng làm người nhất định phải biết cảm ơn.

Lần này cô bé đến Xuyên Thục, chính là muốn lạy Đường Tiểu Bắc, cảm ơn sự dìu dắt của cô ấy.

Đợi sau khi lạy xong, cô bé sẽ quay về.

Kim Phi lại hỏi thêm một số vấn đề về Đông Hải, thấy Cửu công chúa vẫn không nói gì thì bảo mấy cô bé đi trước, còn y thì đi chậm lại mấy bước, sóng vai đi cùng Cửu công chúa.

Cửu công chúa tiện tay nắm lấy cánh tay của Kim Phi và hỏi: “Chàng đưa cái cúc cho Tú Tú là muốn đưa Thủy Oa đến đây ư?”

“Quân tử sẽ không lấy đồ của người khác, nếu Lão Trịnh đã vừa ý Thủy Oa, thì để hắn ở lại thủy quân đi."

Kim Phi nói: "Thật ra nơi thích hợp nhất với Thủy Oa chính là thủy quân, cho dù trước đó ta gặp được hắn, chắc chắn cũng sẽ sắp xếp hắn vào thủy quân."

“Chàng chủ động sắp xếp và Trịnh Trì Viễn giữ người lại là hai chuyện khác nhau” oán trách nói: “Từ chuyện này thì thấy Trịnh Trì Viễn cũng không trung thực, chàng yên tâm giao Đông Hải cho hắn như thế à?”

“Mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình, Lão Trịnh muốn giữ lại một số người tài cho thủy quân là điều dễ hiểu." Kim Phi không để ý lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.