Chương trước
Chương sau
Quan Hạ Nhi rất nghiêm khắc với bản thân, hầu như chưa bao giờ làm việc quá giới hạn.

Nhưng cô rất quan tâm đến Tiểu Nga và A Xuân, không chỉ quản lý rất nghiêm khắc mà còn đặc biệt mời giáo viên cho bốn đứa trẻ.

Theo chương trình học của bốn đứa trẻ, buổi sáng bọn họ học kiến thức văn hóa, buổi chiều rèn luyện thể chất, bình thường lúc này mới kết thúc, nhưng Châu Nhi nói rằng nửa buổi chiều bọn họ đã tới đợi ở cửa ngự thư phòng.

Cho nên Kim Phi nghỉ ngờ có phải bọn họ trốn học hay không.

"Sư phụ, chúng ta không trốn học, chỉ là Đậu Đậu nghe tin anh trai của muội ấy đã về, nên xin phép huấn luyện viên, muốn quay về gặp anh trai, huấn luyện viên đã đồng ý."

A Xuân giải thích: “Sau khi Đậu Đậu rời đi, huấn luyện viên nói rằng lòng của chúng ta không còn ở trong lớp nên nói sáng sớm mai chạy thêm hai km, sau đó cho chúng ta nghỉ nửa buổi chiều.”

“Thế còn được," Kim Phi gật đầu: “Nếu để ta biết mấy đứa trốn học, xem ta xử lý mấy đứa thế nào!”

“Sư phụ, người yên tâm đi, chúng ta sẽ không trốn học đâu!” A Xuân ngoan ngoãn nói.

Cô bé là người ít tuổi nhất trong mấy đứa trẻ, nhưng vì từ nhỏ đã theo người trong nhà mở quán trà cạnh đường chính nên A Xuân đã học được cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt của mọi người từ lâu rồi, cũng là người hiểu chuyện nhất, biết nói chuyện nhất trong số những đứa trẻ.

Thật ra, bọn họ có giáo viên chuyên môn, và giáo viên thể dục là do Bắc Thiên Tâm tìm kiếm và đích thân sắp xếp, không có cách nào để trốn học, vừa rồi Kim Phi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Y đưa tay ra xoa đầu A Xuân, sau đó y ôm A Xuân bằng tay trái và ôm Tiểu Nga bằng tay phải, lại gọi Thẩm Tú Tú và Linh Nhi lên và hỏi bọn họ về chuyện ở

trường học, mấy người chậm rãi bước chân đi về.

Dù sao thì Thẩm Tú Tú vừa mới đến, vẫn chưa quen với Kim Phi lắm, dọc đường cũng không nói chuyện nhiều.

A Xuân sợ cô bé cảm thấy bị lạnh nhạt nên chủ động nói: “Tú Tú, không phải muội nói muội có một anh trai rất giỏi ư, luôn muốn gặp sư phụ ư, bây giờ sư phụ không có việc gì, mau kể cho hắn nghe về anh trai của muội đi!"

"Anh trai của ngươi?"

Kim Phi không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên mà nhìn về phía Thẩm Tú Tú.

Người nhà của cô bé này không phải đã bị cướp biển giết rồi ư?

Sao cô bé lại có một người anh trai nữa?

"Không phải đại ca ca của ta, là Thủy Oa ca cai"

Thẩm Tú Tú đỏ mặt và giải thích: "Thủy Oa ca ca là người mà ta gặp được trong thủy quân, huynh ấy rất giỏi!"

Kim Phi đột nhiên hiểu ra rồi gật đầu, sau đó hỏi: "Giỏi như thế nào?”

"Thủy Oa ca ca là người lặn giỏi nhất trong thủy quân, có thể bắt được cá lớn ở trong biển, lúc chúng ta trở về từ Đông Dương, nếu không có Thủy Oa ca ca giúp chúng ta xuống biển bắt cá, thuyền trưởng bá bá nói hơn một nửa số người trên thuyền đã chết đói rồi!" Thẩm Tú Tú nói.

"Vậy thì đúng là rất giỏi." Kim Phi cảm động nói: 'Lần sau đến Đông Hải, nhất định sẽ đi gặp Thủy Oa ca ca của ngươi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.