Chương trước
Chương sau
“Anh ta cứ thế mà nhảy xuống sao?” Nathan sợ hết hồn, vội chạy đến lan can nhìn xuống.

Chiếc phi thuyền này cách làng Tây Hà không xa lắm nên bay tương đối thấp, nhân viên hộ tống chỉ nhảy xuống chưa được mấy giây đã bung dù ra.

Khi Nathan vừa chạy tới, đúng lúc dù vừa được bung ra.

Nhìn từ xa, chiếc dù đó có vẻ không lớn lắm nhưng thực tế, diện tích chiếc dù này không hề nhỏ.

Chỉ nghe 'Phạch' một tiếng, một tấm vải lớn bung ra trước mặt Nathan, khiến ông ta sợ đến mức phải lùi lại một bước.

Thấy vẻ mặt đám người Lý Địch vẫn bình thường, Nathan lập tức nhận ra mình đã mất bình tĩnh.

Ông ta ho nhẹ để giấu đi vẻ lúng túng của mình, sau đó quay lại cạnh lan can, làm theo dáng vẻ của Lý Địch nhìn xuống dưới.

Lúc này nhân viên hộ tống đã đã rơi xuống hơn mấy chục mét, dù nhảy đã không còn to như trước nữa.

“Thì ra cái này gọi là dù!”

Nathan nhìn chiếc dù từ từ rơi xuống đất, bị sốc nặng, sau đó ông ta quay qua nhìn Lý Địch: “Lý đại nhân, các ngươi có thể bán cho bọn ta vài chiếc dù này với khinh khí cầu không?”

“Tại sao lại muốn mua cái này?” Lý Địch hỏi.

Trước khi Nathan đến Xuyên Thục, ông ta đã muốn mua vài chiếc khinh khí cầu để đối phó với bộ lạc Thương Ưng.

Nhưng sau khi đến Xuyên Thục, ông ta đã nhìn thấy phi thuyền, ca-nô, cung nỏ hạng nặng và lựu đạn.

Vừa nhìn thấy đã muốn mua luôn.

“Sẽ thật tuyệt nếu bọn ta mua được khinh khí cầu với dù!” Nathan giải thích: “Đại vương của bọn ta chắc chắn sẽ rất thích cái này!”

Lý Địch liếc Nathan, không tin lời ông ta nói. Cậu bé đã đi qua bộ lạc Hắc Hổ nên biết rõ tình hình của bộ lạc Hắc Hổ.

Thật ra lãnh thổ của bộ lạc Hắc Hổ rất lớn, nhưng lại không có nhiều người, trước kia còn từng bị bộ lạc của Gada bóc lột, đã không còn nhiều tiền của.

Thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ và Nathan không phải là loại người ham mê cuộc sống xa hoa, muốn duy trì sự sống cho người dân cũng không thành vấn đề, tại sao bọn họ có thể mua một chiếc dù chỉ vì họ cảm thấy thích thú được?

Nhưng Lý Địch cũng không vạch trần Nathan mà chỉ lấy lệ nói: “Thật xin lỗi, dù †a có muốn bán một chiếc dù bay cũng phải hỏi ý kiến của quốc sư đại nhân.”

“Biết, ta biết mà!” Nathan gật đầu, sau đó ông ta lại nhìn chằm chằm xuống dù bay, mãi đến khi nhân viên hộ tống rơi xuống đất mới ngẩng đầu lên.

Lúc này, phi thuyền không cách làng Tây Hà quá xa nên có thể nhìn thấy rõ tình hình trong làng bằng mắt thường.

Nathan nhìn con đường trắng quanh co quanh làng như con mãng xà, ngạc nhiên hỏi: “Con đường lớn đó là đường xi măng sao?”

“Đúng vậy." Lý Địch gật đầu. Trước kia, Tây Xuyên là trung tâm của Xuyên Thục nên Kim Phi vẫn rất coi trọng nó, càng thường xuyên dùng khinh khí cầu và phi thuyền đi đến hai nơi này

hơn, y cũng đã xây một sân bay ở Tây Xuyên.

Mặc dù sân bây ở Tây Xuyên không lớn bằng sân bay ở làng Tây Hà, nhưng toàn bộ mặt đất trong sân bay đều được đổ xi măng.

Lúc Nathan lần đầu tiên nhìn thấy sàn bê tông và nhà làm bằng xi măng ở Tây Xuyên, ông ta và công chúa Lộ Khiết đã cho rằng đó là nhà đá, cũng xuýt xoa hỏi rằng tại sao người dân Đại Khang lại có thể tìm được tảng đá nguyên vẹn lớn đến thế giống công chúa Lộ Khiết.

Sau đó mới biết chúng được làm từ một loại nguyên liệu đặt biệt.

Mặc dù không phải đá, nhưng lại cứng chắc y hệt đá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.