Mặc dù Lý Địch không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng với tư cách là một con ngoại giao, việc thích ứng với tình huống như này là kỹ năng cơ bản.
Vì thế Lý Địch giả vờ không quan tâm nói: “Đương nhiên thứ chúng ta sản xuất là những thứ vũ khí lợi hại, làn khói nhỏ này chẳng là gì cả, có lúc quốc sư đại nhân tự mình khai đàn làm phép, khói bay ra còn dày hơn cả mây trên trời.”
Phi công đứng bên cạnh nghe Lý Địch nói như vậy, không khỏi âm thầm bĩu môi.
Lý đại nhân cũng quá giỏi bịa chuyện rồi, quốc sư đại nhân mở đàn làm lễ khi nào chứ?
Nhưng người Cao Nguyên rất mê tín, tên ngốc sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ lại tin vào điều đó, mặt đầy thán phục hỏi: “Đây là cách mà quốc sư đại nhân của các ngươi trộm xe của các thiên thần trên trời và thần lôi sao?”
“Lần cuối cùng ta nói cho các ngươi biết, quốc sư đại nhân của chúng ta chính là thiên thần hạ phàm, chiếc xe và thần lôi vốn là của ngài ấy, nếu ngươi còn dám nói quốc sư đại nhân trộm xe ngồi và thần lôi, ông đây sẽ ném ngươi xuống dưới!”
Lý Địch sầm mặt cảnh cáo nói.
Trong quan hệ ngoại giao giữa hai nước, kiêng ky nhất chính là vênh váo hung hăng, nếu sứ giả bị mắng như vậy mà có tí cốt khí, e rằng đã chẳng thèm để ý.
Nhưng đáng tiếc bây giờ bộ lạc Hắc Hổ muốn cầu cạnh Lý Địch, nên bị mắng như vậy cũng chỉ nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382922/chuong-3353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.