Chương trước
Chương sau
“Đáng chết!”

Kim Phi lại nghiến răng.

Người nhà của công nhân viên chức rất nhiều, đội Chung Minh không thể sắp xếp mỗi người một bảo vệ, cũng không thể hạn chế tự do của họ, không cho họ đi thăm người thân được.

Thế là bọn ám sát có cơ hội ra tay.

“Tiểu Ngọc đại nhân, cứ tiếp tục như thế này thì không được, đội Chung Minh không thể nghĩ đối sách sao?” Thiết Thế Hâm nhíu mày, hỏi.

Cửu công chúa nghe thế thì liếc Thiết Thế Hâm một cái.

Vừa nghe thì thấy câu hỏi này của Thiêt Thế Hâm có phần quá sắc bén, như là một câu hỏi trách móc vậy, nhưng kỳ thật đây là câu hỏi sang chuyện khác, đồng thời tạo cơ hội để Tiểu Ngọc nói những việc mình đã làm, như vậy có thể tránh để lại ấn tượng chưa làm gì cả cho Kim Phi và Cửu công chúa.

Ý đồ ấy có thể qua mắt được Kim Phi, nhưng lại không thể lừa được người lớn lên trên triều đường như Cửu công chúa.

Quả nhiên, Tiểu Ngọc âm thầm cảm kích liếc nhìn Thiết Thế Hâm, sau đó cô ấy bắt đầu nói: “Buổi sáng ta đã ra lệnh cho các cấp các ngành làm thống kê gia đình tất cả các công nhân viên chức, chỉ cần là người không ở trong nhà tập thể, hoặc là đã lâu không nhìn thấy họ, thì mặc kệ có giải thích như nào, ta vẫn ghi lại tên họ, sau đó gia tăng lực lượng đi xác minh.

Trong đó, người nhà của nhân viên làm trong kho lương thực là mục tiêu trọng điểm của công tác thống kê.”

Nghe Tiểu Ngọc nói thế, cơn thịnh nộ của Kim Phi lại được xoa dịu một chút.

Y bổ sung: “Ngoài người nhà của nhân viên trong kho lương thực ra, thì ta cũng nghĩ người nhà của nhân viên hộ tống, nhân viên làm việc liên quan tới sản xuất sắt thép cũng là mục tiêu dễ bị nhắm đến, cho nên ta muốn họ cũng phải được thống kê kỹ càng hơn.

Còn về phía Giang Nam, ta cũng đã thông báo Lương ca và Khánh hầu, để họ có đề phòng trước!”

“Vâng!” Tiểu Ngọc lấy quyển sổ nhỏ ra ghi chép.

Những chuyện về công nghiệp và chế độ phúc lợi, Kim Phi có kinh nghiệm của đời trước, nên y có thể bàn bạc được, nhưng trong chiến trường gián điệp, thì y không có chút kinh nghiệm nào cả.

Chuyện này cần phải giao cho người chuyên nghiệp làm, để tránh cho việc người ngoài nghề chỉ dạy người trong nghề, sau khi nói xong câu đó, Kim Phi lập tức ngồi xuống, trả buổi họp lại cho Cửu công chúa.

Kế tiếp, Cửu công chúa lại nói thêm nửa giờ, khi chuẩn bị tan họp, trợ lý của Tiểu Ngọc đi tới, nói nhỏ vào tai cô ấy.

Khi Cửu công chúa đến họp ở viện Khu Mật, ngoại trừ lúc có quá nhiều người, Ngự Thư Phòng không chứa nổi, thì lý do khác chính là cô ấy muốn biết tình báo mới nhất kịp thời, không muốn chờ sau khi Tiểu Ngọc tổng kết xong mới lại báo cao.

Cho nên khi trợ lý của Tiểu Ngọc rời đi, Cửu công chúa lập tức quay đầu nhìn Tiểu Ngọc.

Kim Phi hỏi: “Sao rồi, tin tức của các kho lương thực khác đã được truyền đến nơi phải không?”

“Không phải,” Tiểu Ngọc đứng dậy trả lời: “Đây là tin tức mà Tây Xuyên truyền đến, nói là Lý đại nhân đã trở lại.”

“Lý đại nhân?”

Kim Phi sửng sốt: “Lý đại nhân nào cơ?”

“Lý Địch đại nhân," Tiểu Ngọc giải thích.

Tuy Lý Địch mới chỉ hơn mười tuổi, nhưng trước khi đi sứ ở Thổ Phiên, cậu bé đã được Cửu công chúa đặc biệt đề bạt thành Hồng Lư Tự Tả Thiếu Khanh, chức quan ngũ phẩm.

Tuy rằng đối với những người ở đây, thì ngũ phẩm không thể tính là lớn, nhưng dù sao Lý Địch cũng là có chức quan, gọi thẳng tên cậu cũng không ổn.

Giống như đời trước của Kim Phi, tổng giám đốc phân xưởng gặp quản lý phân xưởng, tuy tổng giám đốc có cấp bậc cao hơn, nhưng không gọi thẳng tên của quản lý phân xưởng, mà sẽ gọi là quản lý Vương.

Đây có thể coi như là tôn trọng trong môi trường làm việc.

“Địch Địch đã trở lại rồi à?” Kim Phi ngạc nhiên vui mừng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.