Chương trước
Chương sau
Mặc dù Trịnh Trì Viễn là người phụ trách thủy quân, nhưng anh ta cũng xuất thân từ một gia đình giàu có ở kinh thành, cũng biết rõ điều cấm ky nhất trong triều đình là ôm đồm nhiều việc.

Như vậy không chỉ khiến mọi người cảm thấy ngươi quá mạnh mẽ, mà nếu như làm sau chuyện sẽ dễ dàng bị đổ thừa.

Đặc biệt là loại công việc vốn không thuộc về việc của mình, ngươi đi ôm đồm sau đó lại làm sai sẽ bị mắng đến mức không có đường giải thích.

Nhưng làm việc trong triều đình đồng nghĩa với quyền lực, nên dù tất cả mọi người đều biết đạo lý này, nhưng vẫn ra tay cướp đi công việc của người khác.

Ngược lại Trịnh Trì Viễn không có tật xấu về phương diện này, anh ta vẫn luôn có ý thức ranh giới, cho dù chức vụ của anh ta cao hơn Đại Cường rất nhiều, nhưng dường như anh ta chưa bao giờ hỏi chuyện gì khác ngoài chuyện liên quan đến thủy quân và đại dương, tránh để lại ấn tượng mạnh mẽ cho Kim Phi và Cửu công chúa.

Anh ta quay lại nhìn Đại Cường, thấy anh ta vẫn kinh hồn bạt vía như trước, Trịnh Trì Viễn không khỏi thở dài.

Bây giờ vấn đề không phải là anh ta có đồng ý nhúng tay hay không mà là anh †a bắt buộc phải làm.

"Trước hết, chuyện này cần phải nhanh chóng báo cáo về Kim Xuyên, để tiên sinh và bệ hạ biết, sau đó nhanh chóng phái người quen thuộc với gói thuốc nổ đến kiểm tra, ngoài ra còn cần phải toàn lực điều tra nguồn gốc của gói thuốc nổ, để ngăn chặn những sự việc xấu tương tự xảy ra!"

Trịnh Trì Viễn đưa ra chỉ thị đầu tiên.

"Vâng, lát nữa ta sẽ về viết báo cáo, sau đó nhanh chóng phái người đưa đến Kim Xuyên."

Phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh gật đầu, ghi lại chuyện này.

"Thứ hai, đồng bọn của kẻ địch đã trốn thoát, mà chúng ta không biết bọn họ có còn thêm đồng bọn nào đang ẩn nấp nữa không, chúng ta nên tạm thời phong tỏa trấn Ngư Khê, tiến hành lục soát từng nhà, nếu như bọn họ vẫn còn giấu các loại vũ khí cung nỏ hoặc gói thuốc nổ cần cố gắng nhanh chóng tìm ra!"

Trịnh Trì Viễn nhìn về phía phó tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống tiếp tục nói: "Chuyện này nhân viên hộ tống các ngươi sẽ chủ đạo, ta sẽ bảo thủy quân phối hợp tuần tra với các ngươi!"

Khi trong nhà phát hiện có một con gián thì thực ra đã có hàng nghìn con rồi.

Trịnh Trì Viễn cũng biết rằng khả năng cao là kiểu lục soát này sẽ không có phát hiện gì, nhưng việc nên làm vẫn cần phải làm, nếu không sau này xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không thể giải trình được.

"Vâng!" Phó tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống vội vàng gật đầu.

"Thứ ba...."

Trịnh Trì Viễn đang định nói điều thứ ba thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét vang lên từ phía bên trái.

Quay đầu nhìn sang, thấy có hai vật tròn màu đen đang lăn tới.

"Lựu đạn!"

Con ngươi của Trịnh Trì Viễn co lại, vô thức chạy nhào sang một bên.

Cũng có hai nhân viên hộ tống phản ứng nhanh muốn nhặt lựu đạn lên lao ra ngoài, nhưng đáng tiếc khi kẻ địch ném lựu đạn có lẽ đã tính toán thời gian, bọn

họ vừa cúi xuống, lựu đạn đã phát nổ.

Hai nhân viên hộ tống đi nhặt lựu đạn ở khoảng cách gần nhất, hơn nữa vừa đúng lúc cúi xuống, bị va chạm mạnh nhất, bị nổ bay ngược ra ngoài ngay lập tức!

Những cận vệ sau lưng Trịnh Trì Viễn phản ứng chậm hơn, cũng bị mảnh sắt từ lựu đạn bắn trúng, nhiều người bị nổ ngã nhào bởi sóng không khí của vụ nổ.

May mắn thay, uy lực của lựu đạn có hạn, hơn nữa chỉ có hai quả lựu đạn, cộng thêm cận vệ của Trịnh Trì Viễn và nhân viên hộ tống ở gần đó đều mặc áo giáp, nên ngoại trừ hai nhân viên hộ tống đối mặt trực diện với vụ nổ chưa biết sống chết, tạm thời không có trường hợp tử vong ngay tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.