Thẩm Tú Tú do dự một lát, không nói gì.
Nhưng người già tâm tư tỉ mỉ, tuy ông Quy chưa từng được đi học, nhưng ông đã sống vài thập niên, suy nghĩ của Thẩm Tú Tú sao có thể qua mắt ông?
Ông cười tủm tỉm, hỏi: “Có phải căn nhà này có người chết rồi không?”
“Ông biết rồi ạ?” Thẩm Tú Tú kinh ngạc hỏi: “Ông biết rồi mà còn mua sao ông?”
Gô bé chính là người dân địa phương của trấn Ngư Khê, hai năm trước, có một ông lão ngư dân ở trong ngôi nhà này, sau đó ông ấy lại chết trong nhà, lúc ấy con trai ông ấy lại ra khơi đánh cá, ông lão ngư dân chết mấy ngày rồi mới được đứa con phát hiện.
Thời đại phong kiến khá là kiêng kị vấn đề này, trước khi lâm chung, rất nhiều người già được nâng vào nằm lên đống rơm rạ trong phòng bếp để trút hơi thở cuối cùng.
Đây cũng là lý do vì sao nhà ở của trấn Ngư Khê được người người tranh mua, nhưng ngôi nhà này vẫn không bán đi được.
“Người chết rồi thì còn sợ gì nữa?” Ông Quy lắc đầu, nói: “Khi ông ra khơi đã thấy nhiều người chết rồi, nếu người anh em đã chết ở chỗ này có quay lại, thì hai ông già này vừa hay có thể trò chuyện với nhau.”
“Đúng đó, người chết có gì đáng sợ đâu, không biết bao nhiêu lần ta ngủ trên bãi tha ma rồi.”
Thủy Oa chẳng hề để tâm, cậu bé vỗ ngực, tỏ vẻ mình là người dũng cảm.
Nhưng Thẩm Tú Tứ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382383/chuong-3283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.