Nghe Thủy Oa nói thế, Thẩm Tú Tú lập tức nở nụ cười, cô bé bước lên một bước ôm lấy cánh tay cậu bé.
Thủy Oa vốn không có ý thức sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng ở trên thuyền, cậu bị thủy thủ và nhân viên hộ tống trêu chọc nhiều, nên rốt cuộc cậu cũng biết thẹn thùng.
Sau khi bị Thẩm Tú Tú ôm cánh tay, cậu muốn giấy ra theo bản năng, nhưng nghĩ đến thân thế của cô bé, cậu lại nhịn xuống.
Hai người, một trước một sau, đi dọc theo đường nhỏ ven biển tiến về phía bắc.
Vừa đi không xa, Thủy Oa đã nhìn thấy một cụ già còng lưng trên con đường nhỏ, đang lảo đảo chạy chậm về phía trước.
Thủy Oa nhìn kĩ, hóa ra đúng là ông Quy.
Trong ấn tượng của cậu bé, ông Quy người cũng như tên, làm gì cũng chậm rì rì.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy ông Quy chạy. Thủy Oa kéo tay Thẩm Tú Tú cùng chạy.
Mấy tháng không gặp, ông Quy dường như đã già hơn, lưng cũng còng hơn nữa.
“Ông Quy, sao ông lại đến đây?” Thủy Oa thở hồng hộc, hỏi.
“Anh hùng viễn chinh của chúng ta đi tiêu diệt thổ phỉ đã về, ông phải đi đón đây này!”
Ông Quy cười trêu.
Ban đầu ông ấy định đi đánh cá từ sáng sớm, nhưng vừa đến bờ biển thì nghe nói số hiệu Kim Xuyên đã trở lại, ông Quy một lòng lo lắng cho Thủy Oa.
Thủy Oa chính là người thân duy nhất của ông Quy, sau khi số hiệu Kim Xuyên rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382382/chuong-3282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.