Chương trước
Chương sau
Mà số hiệu Thái Bình chủ yếu đi đường dài, nhân viên trên thuyền phải sống lâu dài ở trên thuyền, vì vậy cần phải suy nghĩ về vấn đề thoải mái của nhân viên trên thuyền.

Cho nên khi Kim Phi thiết kế số hiệu Thái Bình đã thiết kế rất nhiều khoang thuyền nhỏ để nhân viên trên thuyền thuận tiện sinh hoạt.

Chỉ là bây giờ xưởng thủy tinh vẫn chưa làm ra được thủy tinh chống cháy nổ, khoang thuyền ở dưới boong thuyền không thiết kế cửa kính thủy tinh, mà là những tấm thép nặng nề.

Bình thường khi thuyền khởi hành, tấm thép được mở ra khi đó nó chính là cửa sổ, khi gặp phải trời mưa gió, đóng tấm thép lại, thì nó sẽ là một cánh cửa sắt tam thời đóng kín.

Sau khi đóng tấm thép lại, mặc dù là ban ngày nhưng bên trong khoang thuyền cũng phải châm đuốc để chiếu sáng, không khí cũng sẽ không được tốt lắm. Nhưng trước khi chế tạo ra thủy tinh chống cháy nổ, đây đã là cực hạn mà Kim Phi có thể làm được rồi.

Lỡ như thực sự gặp phải sóng to gió lớn, việc đóng cửa sắt của khoang thuyền và cửa sổ thép lại có thể tạm thời chống được sóng gió, có lẽ còn có thể giữ được mạng trong tình huống khẩn cấp.

So với bảo vệ tính mạng thì sự thoải mái phải lùi lại một chút.

Ngoại trừ khoang thuyền ở dưới boong thuyền thì trên boong thuyền cũng có vài khoang thuyền.

Những khoang thuyền này là chuẩn bị cho thủy thủ trực ban, cũng như cửa sổ thép, nhưng dù sao cũng là ở trên boong thuyền, không khí và ánh sáng cũng có phần tốt hơn khoang thuyền ở bên dưới, thế là Kim Bằng đã dọn dẹp mấy khoang

thuyền này để cho một hàng người Kim Phi dọn vào.

Nếu như vậy, mấy người Quan Hạ Nhi muốn ở trên boong thuyền ngắm phong cảnh cũng sẽ thuận tiện hơn so với ở bên dưới.

Kim Phi cũng không phản đối, tùy tiện chọn một khoang thuyền rồi kéo Quan Hạ Nhi vào bên trong.

Lúc này Kim Bằng vẫn đi theo họ, khuôn mặt Quan Hạ Nhi đỏ bừng, khiển trách đánh lên vai y.

Cái đánh này tình cờ đánh vào nút thắt của sợi dây, khiến Kim Phi đau đến mức khóe miệng co giật.

Lúc này Quan Hạ Nhi nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng giúp Kim Phi cởi áo giáp trên người xuống.

Sau đó cô nhìn thấy vai trái của Kim Phi bị cọ sát đến mức đỏ lên một mảng lớn.

“Đương gia, chỗ này có nút thắt, sao chàng không nói sớm?” Quan Hạ Nhi tự trách suýt chút nữa thì bật khóc.

Bởi vì nút thắt này là do cô thắt, sau đó quên không kiểm tra lại. “Ai dà, chỉ đỏ lên một chút thôi, ngay cả da cũng không bị rách!”

Dù sao cũng là người từng xông pha chiến trường, một chút đau đớn này vẫn có thể nhịn được.

Kim Phi xoa tóc Quan Hạ Nhi, dùng giọng điệu dửng dưng nói: “Nhanh giúp ta thay đồ đi, nếu không Đại Bằng đại ca sẽ tưởng chúng ta làm gì ở trong này đó.”

Quả nhiên, Quan Hạ Nhi nghe y nói như vậy, lực chú ý lập tức dời đi, nhanh chóng giúp y thay đồ.

Đợi sau khi thay đồ xong, lúc này Kim Phi mới đi ra khỏi khoang thuyền.

Kim Bằng và đội cận vệ đứng cách cửa không xa, thấy họ đi xa, Kim Bằng còn may, sắc mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng.

Nhưng Thiết Chùy thấy xung quanh không có người nào khác, lập tức bộc lộ bản tính, cười thô tục với Kim Phi.

Kim Phi không muốn Quan Hạ Nhi bị người ta nói ra nói vào, cũng không muốn để lại danh tiếng ban ngày gì gì đó, bèn mở miệng giải thích: “Áo giáp vừa nãy hơi mòn, ta vào trong thay đồ một chút.”

“Không sao, bọn ta đều hiểu!”

Khuôn mặt Thiết Chùy vẫn thô bỉ như cũ.

“Ngươi hiểu cái quỷ!”

Kim Phi tức giận đạp Thiết Chùy một cước.

Biết Thiết Chùy là kẻ không biết xấu hổ, càng dây dưa với anh ta thì anh ta càng lấn tới, Kim Phi không thèm để ý đến anh ta nữa, nhấc chân đi về phía lan can ở mép boong thuyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.