Kim Phi là chủ, cũng là người có địa vị cao nhất ở đây, nên dẫn đầu cầm đũa, gắp một miếng rong biển vào miệng.
Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có tia lo lắng và mong đợi.
Quan niệm rong biển là cỏ dại dưới biển đã in sâu vào trong tâm trí họ, cho nên bọn họ có lo lắng, nhưng vì đồ ăn mà Kim Phi làm trước đây đều rất ngon, nên bọn họ cũng hơi mong đợi.
Huống hồ Kim Phi đã ăn rồi, dù thật sự là cỏ quấn chân, bọn họ cũng phải ăn cùng.
Nghĩ đến đây, hai người cầm đũa lên, mỗi người kẹp một miếng rong biển.
Tương tự như phản ứng của Đường Tiểu Bắc, sau khi nhai mấy miếng, hai mắt đồng thời sáng lên.
“Tiên sinh, cái này làm bằng cỏ quấn chân thật sao?” Trong mắt Hồng Đào Bình ngập tràn vẻ khó tin.
Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được, làm thế nào mà cây cỏ quấn chân vốn thường bị ngư dân và thủy quân ghét bỏ, sau khi vào tay Kim Phi, có thể trở thành món ngon như vậy chứ?
“Đúng là làm bằng cây cỏ quấn chân.” Kim Phi cần đũa lên, gắp cho mỗi người một gắp thức ăn rồi để vào cái đĩa trước mặt họ: “Thử lại lần nữa xem”
“Cảm ơn tiên sinh!” Trịnh Trì Viễn hơi nâng mông, hai tay nâng đĩa để nhận thức ăn.
Hồng Đào Bình thì thản nhiên hơn, chỉ ra dấu tay cho Kim Phi, gắp rong biển trên đĩa lên ăn ngấu nghiến.
Trịnh Trì Viễn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382056/chuong-2956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.