Chương trước
Chương sau
Trịnh Trì Viễn lén nhìn Kim Phi, nhận thấy y quả thực không tức giận, lúc này mới yên tâm, rồi hành lễ với y: “Đa tạ tiên sinh thông cảm!”

“Chuyện này là do ta suy nghĩ không chu đáo.” Kim Phi khoát tay: “Bảo ngư dân thành lập đội đánh bắt, không những chuyên nghiệp hơn mà còn có thể giải quyết được vấn đề cuộc sống của ngư dân”

“Tiên sinh quả thật nhìn xa trông rộng!” Trịnh Trì Viễn bèn nịnh: “Có điều ngài không biết, gần đây cướp biển ngang ngược, rất nhiêu ngư dân đều không dám ra biển, sắp không trụ nổi nữa, ngài thành lập đội đánh bắt, như vậy đã cho họ một con đường sống rồi!”

Trịnh Trì Viễn hở ra là hành lễ, xu nịnh, lúc đầu Kim Phi còn có chút không quen, mỗi lần đầu nói “không cần đa lễ”, nhưng bây giờ y đã lười nói, đã quen việc Trịnh Trì Viễn xu nịnh, không muốn nói nữa.

“Trịnh tướng quân, vậy ta về dạy Nhuận Nương cách làm rong biển đây, buổi trưa ngài nhớ nếm thử”

“Đa tạ tiên sinh, làm phiền tiên sinh rồi!” Trịnh Trì Viễn tỏ dáng vẻ mong đợi.

“Thiết Chùy, lấy rong biển lên đây!” Kim Phi hét với Thiết Chùy, sau đó khoát tay với Trịnh Trì Viễn, đi đến tấm ván.

Thiết Chùy nhanh chóng bảo người cất rong biển, sau đó cùng Tả Phi Phi hộ tống Kim Phi rời khỏi tàu chiến.

Đại Cường cũng dẫn nhân viên hộ tống rời đi.

Trịnh Trì Viễn tiễn đến trên bờ, bóng dáng Kim Phi đã biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.

Kim Phi trở về xưởng đóng tàu, không đi tìm Hồng Đào Bình ngay mà đưa rong biển đến phòng bếp tìm Nhuận Nương.

Khi y đến phòng bếp mới biết Nhuận Nương và Đường Tiếu Bắc đã đến bờ biển câu cá, vì vậy đã bảo người đến gọi.

Biết Kim Phi tìm mình, Nhuận Nương đã nhanh chóng quay về, Đường Tiểu Bắc cũng không vui đi về cùng.

Không dễ gì cô ấy mới tìm được bạn cùng đi câu cá, kết quả hôm nay vừa mới đến bờ biển, Nhuận Nương đã bị binh lính nữ Tả Phi Phi phái đến gọi về, Đường Tiểu Bắc cảm thấy rất mất hứng, thấy Kim Phi cũng không chào.

Ngược lại, Nhuận Nương lại ngoan ngoãn nói: “Đương gia, †ìm ta có việc gì sao?”

“Có chuyện.” Kim Phi chỉ vào rong biển ngâm trong chậu lớn: “Ta phát hiện ra nguyên liệu mới, hôm nay sẽ dạy nàng cách làm!”

“Nguyên liệu mới sao?” Đường Tiểu Bắc nghe Kim Phi nói như vậy, mắt lập tức sáng lên.

Mỗi lần Kim Phi dạy Nhuận Nương nấu món mới đều rất ngon, ngay cả Khánh phi đã quen ăn những món sơn hào hải vị cũng thường chạy đến tiểu viện của Kim Phi ăn ké.

Đường Tiểu Bắc cũng là một người mê ăn uống, vừa nghe có nguyên liệu nấu ăn mới đã lập tức vui vẻ, vội chạy đến trước cái chậu lớn.

Nhưng khi nhìn thấy rong biển ngâm trong chậu, cô ấy không khỏi nhíu mày: “Ta còn nghĩ là thứ hiếm lạ gì, đây không phải là cỏ quấn chân sao?”

“Muội biết thứ này sao?” Kim Phi có chút kinh ngạc nhìn Đường Tiểu Bắc.

“Mấy ngày trước đến bờ biển câu cá, có hai ngư dân đang dọn dẹp thứ này, ta đã trò chuyện với họ một lát.”

Đường Tiểu Bắc ghét bỏ nói: “Họ nói đây là cỏ dại ở biển, thứ này có thể ăn được sao?”

Nhuận Nương sờ rong biển trong chậu, chân mày cũng hơi nhíu lại.

Rong biển ướt dính, đen thùi lùi, trông có vẻ giống như vải rách, ăn được thật sao?

Nhưng vì lòng tin đối với Kim Phi nên Nhuận Nương không nói thẳng ra mà thôi.

“Tiểu Bắc, muội đừng thấy cái này xấu xí, đợi ta và Nhuận Nương làm xong thì muội sẽ biết!”

Kim Phi xắn tay áo lên, vớt một miếng rong biển trong chậu ra.

“Vậy ta đợi!"

Đường Tiểu Bắc nói như vậy nhưng cũng xắn tay áo lên như Nhuận Nương, giúp Kim Phi dọn dẹp những vật lạ trên rong biển.

Những nữ công nhân phòng bếp cũng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu khác theo yêu cầu của Kim Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.