Kim Phi cầm ống nhòm, nhìn vào bờ, thấy một cô gái đang điên cuồng vẫy tay với Trấn Viễn số 2.
Cô gái này nhìn hơi quen nhưng nhất thời Kim Phi không. nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nhưng vốn dĩ Kim Phi có ý định cứu người, bây giờ đối phương lại biết bản thân, Kim Phi không do dự nữa, xoay người nói với đại đội trưởng: “Phái một chiếc ca-nô đến cứu họ!”
“Tiên sinh, ngài biết bọn họ sao?” Đại đội trưởng lo lắng hỏi.
Giang Nam hỗn loạn, nếu anh ta cứu người, khiến cho. Kim Phi xảy ra chuyện thì anh ta sẽ là tội nhân của cả Xuyên Thục này.
“Khá quen." Kim Phi gật đầu, y nhìn ra nỗi lo lắng của đại đội trưởng bèn nói: “Cứu người trước đi, sau đó, để bọn họ ở ca - nô, đến khi xác nhận thân phận xong mới để bọn họ lên thuyền:
“Được!” Lúc này đại đội trưởng mới yên tâm.
Chỉ cần đừng để đối phương lên thuyền tiếp xúc với Kim Phi, vậy sẽ không có việc gì lớn.
Tình hình trên bờ ngày càng nguy hiểm, nếu đã quyết định cứu người, đại đội trưởng cũng không dám chậm trễ, hành lễ với Kim Phi rồi chạy đi.
Chốc lát sau, hai chiếc ca-nô đã chạy ra ngoài.
Trên đỉnh đầu, một chiếc phi thuyền cũng chậm rãi quay đầu.
Trên ca-nô, nhân viên hộ tống lấy một quả lựu đạn, sau đó ném vào trong nước.
Bùm!
Cùng với tiếng nổ vang dội, một đợt sóng cũng nổi lên trên mặt sông.
Những người đang đánh nhau trên bờ sông cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382010/chuong-2910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.