Người đang cưỡi ngựa song song với Khánh Hâm Nghiêu là Khánh Mộ Lam nói: “Lúc ấy ta và đám người Lương ca định đưa tiên sinh rời đi, nhưng tiên sinh không chịu, nhất quyết đòi sống chết với quân địch, cũng may tam ca đưa người đến kịp, nếu không thì lần đó thật sự rất nguy hiểm!”
“Mộ Lam, lần này là lỗi của ta, ta không nên để muội đến nơi nguy hiểm như vậy!” Khánh Hâm Nghiêu đau lòng nhìn em gái.
“Đại ca, huynh nói cái gì thế, chúng ta là con cái của nhà họ Khánh, có bao giờ sợ nguy hiểm đâu?”
Khánh Mộ Lam thờ ơ nói: “Hơn nữa, một người đọc sách như tiên sinh còn không sợ thì ta càng không sợi”
“Kim tiên sinh là người đọc sách, nhưng muội lại là một cô nương." Khánh Hâm Nghiêu tức giận nói: “Một cô nương như muội suốt ngày la hét đánh đánh giết giết, còn ra cái thể thống gì nữa!”
“Đại ca, Kim tiên sinh đã nói rồi, nữ nhân có thể chống đỡ được nửa bầu trời, sao huynh vẫn còn khinh thường cô nương cơ chứ?”
Khánh Mộ Lam nghe vậy không vui: “Huynh nhìn xem trong đoàn tùy tùng của tiên sinh có bao nhiêu cô nương? Bọn họ kém nam nhân ở điểm nào?”
Đặc biệt là Phi Phi cô nương ở đội súng kíp, khi ở kênh Hoàng Đồng, từng người bọn họ liên thủ bảo vệ vị trí của đội nhân viên hộ tống nam, hết lần này đến lần khác đẩy lùi các đợt tấn công của kẻ thù, biểu hiện của họ không thua gì các binh lính nam, thậm chí đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381997/chuong-2897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.