Chương trước
Chương sau
“Ta nhìn thấy ống khói của Trấn Viễn số hai từ xa, đoán rằng mấy ngày này các ngươi sẽ trở lại, sau đó ta nhìn thấy cờ lớn của em rể.”

Quan Trụ Tử nhìn cô từ trên xuống dưới, xác định Quan Hạ Nhi không bị thương sau đó cười nói: “Khi về bớt chút thời gian đi thăm mẹ của chúng ta.”

Mẹ cô vô cùng sợ hãi khi biết Quan Hạ Nhi đang dẫn quân đến tiếp viện cho Kim Phi, gân đây hàng ngày bà đều ăn chay, niệm Phật, cầu nguyện cho Quan Hạ Nhi và Kim Phi bình an trở về.

"Muội biết, nếu ngày mai không có chuyện gì, muội sẽ về." Quan Hạ Nhi lè lưỡi, cảm thấy có chút áy náy.

Sau đó, Quan Trụ Từ đi theo Quan Hạ Nhi lên tàu, khi nhìn thấy Kim Phi, anh ta nhìn xung quanh, xác định Kim Phi không bị thương rồi mới nở nụ cười ngây thơ chào hỏi: “Em rể đi đường vẫn ổn chứ? Ta thấy trên báo nói rằng đệ đã chiến đấu rất kiên cường trong trận chiến ở kênh Hoàng Đồng, sau này còn đánh nữa không?”

"Ca, đây là quân sự quan trọng, sao có thể tùy tiện hỏi?" Quan Hạ Nhi cau mày nói.

Câu hỏi của Quan Trụ Tử quả thực có liên quan đến việc triển khai quân sự sau này của Kim Phi, có chút không thích hợp, nhưng Kim Phi xua tay, cũng không để ý: “Không sao đâu, ca là người bên mình mà.”

Sau đó, y nhìn Quan Trụ Tử và trả lời: "Trung Nguyên vẫn chưa được bình định, vẫn còn rất nhiều người dân sống trong tình trạng khó khăn. Chiến tranh chắc chắn sẽ tiếp tục, nhưng khi nào nó xảy ra còn tùy thuộc vào việc bọn địa chủ nhà giàu có hành động như một con quái vật ở khắp nơi không!”

“Ca, bây giờ huynh đã học đọc báo rồi à?” Quan Hạ Nhi không muốn nói về chủ đề này nữa nên cố ý chuyển chủ đề, hỏi đùa: “Ca, hiện tại huynh biết được bao nhiêu từ rồi?”

Kim Phi nghe thấy thế cũng cười rộ lên.

Quan Trụ Tử trước đây là một kẻ thô lỗ, nhưng bây giờ không chỉ học quản lý xưởng muối mà còn học đọc báo.

Quần áo anh ta mặc tuy vẫn làm bằng vải thô nhưng lại gọn gàng, rất sạch sẽ, toát ra vẻ uy quyền, khác hẳn với lần đầu tiên Kim Phi gặp anh ta.

Thật ra,khi mức sống được cải thiện, không chỉ Quan Trụ Tử mà nhiều người dân ở làng Tây Hà và làng Quan Gia cũng có nhiều thay đổi rất lớn trong hai năm qua.

Rất nhiều người chủ động tham gia các lớp học xóa mù chữ sau giờ làm việc.

Xưởng làm muối cần sử dụng nhiều lao động, có nhiều lớp xóa mù chữ, Quan Trụ Tử cũng đã tham gia lớp xóa mù chữ từ năm ngoái.

“Hạ Nhi, muội cũng biết ca muội ngốc nghếch, cũng không biết được bao nhiêu ký tự, nhưng ta có thể nhận ra hầu hết các ký tự trong nhật báo Kim Xuyên, chỉ là đôi khi ta sẽ quên mất vài nét khi viết thôi.”

Quan Trụ Tử gãi đầu, cười ngây ngô trả lời.

“Có thể đọc không có rào cản đã là tốt rồi, hơn nữa, ca, huynh không ngốc, Thiết đại nhân cũng khen huynh mấy lần, nói huynh quản lý xưởng làm muối rất tốt, xưởng làm muối là một trong những công trình sinh lời nhất của chúng ta ở làng Tây Hà, binh lính của chúng ta có cơm ăn, nước uống thì không thể thiếu công lao xưởng làm muối của các huynh.

Kim Phi cũng cười khen vài câu.

Ở đây, hắc đao và xà phòng thơm không thể nào kiếm được nhiều tiền, khi thuế chưa nhiều, muối và và nông cụ bằng sắt đã trở thành mặt hàng doanh thu chính của thương hội Kim Xuyên.

Tỷ suất lợi nhuận của muối thực sự rất ít, thậm chí còn bị lỗ trong giai đoạn đầu.

Nhưng bây giờ nhà máy muối đã hình thành quy mô, vấn đề vận chuyển cũng được giải quyết, đã bắt đầu có lợi nhuận.

Mặc dù lợi nhuận không nhiều, nhưng lượng tiêu thụ vô cùng lớn, thương hội Kim Xuyên thành lập hợp tác xã mua bán ở khắp nơi, muối ăn là hàng hóa có số lượng bán ra lớn nhất.

Gom ít thành nhiều, lợi nhuận tương đối khả quan.

Hơn nữa muối ăn là vật tiêu hao, cho nên lợi nhuận này có tính kéo dài.

Thật ra Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc cũng từng khen Quan Trụ Tử mấy lần, nhưng Kim Phi thì chưa.

Dẫu sao Quan Trụ Tử cũng là ca ca của Quan Hạ Nhi.

"Thiết đại nhân quá khen rồi, muối của chúng ta vừa rẻ vừa tốt, chỉ cần làm ra được, người dân lập tức tới cướp mua, †a cũng không làm được gì." Quan Trụ Tử khoát tay, lời nói cũng rất khiêm tốn.

Bởi vì ở kênh Hoàng Đồng có quá nhiều người chết trận, dọc đường tâm trạng của Kim Phi đều không tốt lắm.

Nhưng gặp Quan Trụ Tử, thấy Kim Xuyên ngày càng phát triển hưng thịnh, nỗi buồn trong lòng Kim Phi cũng tiêu tan đi một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.