Chương trước
Chương sau
"Ngươi còn ngụy biện sao?"

Đại thái giám tức giận nhìn tử sĩ: "Chúng ta cũng không biết mật đạo ở đâu, hơn nữa vẫn luôn đi theo Bệ hạ, ngoài ngươi ra thì có ai báo tin cho tiêu cục Trấn Viễn nữa?"

"Rốt cuộc tiêu cục Trấn Viễn đã cho ngươi cái gì?"

Tương vương cũng điên tiết chất vấn.

Các binh lính Ngự Lâm Quân năm chặt vũ khí, chỉ cần Tương vương hạ lệnh thì bọn họ sẽ ngay lập tức xông lên, tiêu

diệt kẻ phản bội, trả thù cho tiểu đội trưởng.

"Bệ hạ, tiểu nhân nói lại lần nữa, tiểu nhân không phản bội ngài!"

Tử sĩ tức giận gầm lên, đứng thẳng dậy, giơ cây tre trong tay lên, định ném về phía bên bờ.

Nhưng hắn chưa kịp ra tay, trên bờ đã vang lên mấy tiếng

nổ. Sông Bạch Liên không phải là con sông lớn, chỉ rộng chưa

đến bốn mươi mét, tử sĩ cách nhân viên hộ tống chưa đến hai

mươi mét, tầm bắn của súng kíp tuy không xa, nhưng với

khoảng cách hai mươi mét cũng đủ để giết tử sĩ rồi.

Trong lúc tiếng súng vang lên, máu từ trên người và mặt của tử sĩ phun ra, chết đến mức không thể chết lần nữa.

Lấy cái chết để chứng minh lòng trung thành! Đây là cách các tử sĩ thường dùng trong thời phong kiến.

Các binh lính Ngự Lâm Quân nhìn nhau, không biết làm như thế nào.

"Lễ nào người thân của hắn đã bị tiêu cục Trấn Viễn uy hiếp sao?" Đại thái giám nhỏ giọng nói.

Bọn quyền quý thường dùng cách tẩy não và uy hiếp người nhà để khống chế tử sĩ.

Đại thái giám nghĩ rằng tiêu cục Trấn Viễn cũng làm như vậy.

"Không, hắn không có người thân!"

Tương vương lắc đầu: "Hắn mồ côi, cũng chưa kết hôn, cũng không thân với người nào!"

Loại tử sĩ này sạch sẽ nhất, cũng là người khó bị xúi giục đầu hàng nhất.

"Vậy đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đại thái giám nghi hoặc nói: "Nhưng chỉ có hắn và bệ hạ biết mật đạo, không phải hắn thì còn có thể là ai chứ?"

Tương vương cũng không thể tự phản bội mình?

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Tương vương nghe đại thái giám nói vậy, hô hấp bất giác trở nên nặng nề: 'Không, không phải chỉ có trẫm và Giáp Thất biết mật đạo!"

Đại thái giám hít sâu một hơi, không hỏi nữa.

Vì ông ta đã đoán được câu trả lời rồi!

Những loại thế gia quyền quý quan trọng nhất là kế thừa, có rất nhiều bí mật đều cha truyền cho con.

Vì vậy ngoài Tương vương thì người biết mật đạo chỉ có thể là con trai ruột Tương vương!

Phản ứng tiếp theo của Tương vương đã chứng minh suy đoán của Đại thái giám.

"Nghịch tử!"

Tương vương đạp vào mạn thuyền, nhưng cũng không thể bình tĩnh lại!

Biết mật đạo chỉ có ba người là ông ta, tử sĩ và Thái tử mà thôi.

Tên tử sĩ đã lấy cái chết để chứng minh trung thành, vậy chỉ còn Thái tử.

Vào lúc này, Tương vương rất đau lòng.

Không chỉ vì nhân viên hộ tống ở bên bờ mà còn vì sự phản bội của con trai.

“Trần Bái Quân, ta đến từ mười xuống một, nếu ngươi còn không chịu ra đầu hàng, ông đây sẽ bắn nát con thuyền này!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.