"Cảm tạ bệ hạ ban thưởng!" Ở thời đại phong kiến, phần thưởng của quân vương không thể tùy tiện từ chối, tử sĩ nhanh chóng đặt lưới đánh cá xuống,
quỳ xuống sàn, giờ hai tay lên đầu, nhận lấy hạt đậu vàng.
Dập đầu cúi lạy Tương vương một lạy, sau đó lại ôm lưới đánh cá đi ra khỏi khoang thuyền.
Tương vương liếc nhìn cái ghế bên cạnh, cũng không ngồi xuống.
Đại thái giám thấy vậy, nhanh chóng ngồi xổm xuổng, lấy ống tay áo lau mạnh cái ghế.
Đợi sau khi đại thái giám đứng lên, Tương vương mới ngồi xuống.
“Mọi người cũng lên thuyền đi, chú ý một chút, đừng để phi thuyền nhìn thấy!”
Tiểu đội trưởng Ngự Lâm quân nói với cấp dưới.
Kỳ thực, khoảng cách theo đường chim bay từ chỗ này đến Tương vương thành chỉ có một hai dặm, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng phi thuyền, điều này cũng biểu thị rằng từ trên phi thuyền cũng có thể nhìn thấy bọn họ.
May mà, chiếc thuyền đánh cá đang đậu ở bìa rừng, chỗ lên thuyền bị rừng cây che lại, hơn nữa xung quanh có không ít thuyền đánh cá đang đậu, sự chú ý của phi thuyền đều đặt ở vụ ném bom oanh tạc Ngự Lâm Quân, căn bản không để ý đến bọn họ.
Các binh sĩ Ngự Lâm Quân đều khom lung lên thuyền, sau đó chui vào khoang thuyền.
Trên boong chỉ còn lại hai người tiểu đội trưởng Ngự Lâm Quân và tử sĩ.
“Lái thuyền đi!” Tiểu đội trưởng gật đầu với tử sĩ, tử sĩ nhảy lên trên bờ, tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381829/chuong-2729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.