Chương trước
Chương sau
“Ta cũng không biết, nhưng cứ lo trước tránh hoạ.” Kim Phi lắc đầu nói, quay đầu nhìn về phía phương bắc.

Cũng đang nhìn về phía bắc giống như y chính là Lý Lăng Duệ vừa mới ra khỏi hang động.

Lúc này khinh khí cầu đã bay qua và đang lên cao tìm tầng gió thích hợp nên việc ném bom tạm thời dừng lại.

Binh lính Đảng Hạng đang chạy tán loạn xung quanh cũng ngừng chạy, sợ hãi ngẩng đầu nhìn không trung.

Lý Lăng Duệ phát hiện còn có rất nhiều người, lập tức ra lệnh cho thị vệ tìm trống trận, gõ tín hiệu tập hợp.

Nhưng binh lính Đảng Hạng tới tập kết cũng không nhiều, đa phần binh lính Đảng Hạng nghe thấy tiếng trống trận thì chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại cắm đầu chạy về phía Bắc.

Khinh khí cầu cuối cùng cũng ngừng ném bom, bọn họ còn tụ tập lại một đống thì không phải là đang cố ý tạo mục tiêu cho khinh khí cầu à?

Hơn nữa, trong vụ đánh bom vừa rồi, bức tường đá do người Đảng Hạng xây dựng là mục tiêu ném bom chủ chốt, hiện giờ đã bị nổ sập.

Muốn xây lại lần nữa, dễ lắm sao?

Tốt nhất là nhân lúc lúc khinh khí cầu ngừng tấn công thì phải nhanh chóng trốn thoát, nếu không, khi khinh khí cầu tìm được tầng gió thích hợp và lại có một đợt ném bom nữa, bọn họ có lẽ sẽ không thể may mắn trốn thoát được như lúc như trước.

Cho nên đa số binh lính Đảng Hạng nghe được tiếng trống trận tập kết thì lại càng chạy trốn nhanh hơn, thậm chí binh lính Đảng Hạng chạy tới tập kết còn không được 1000 người.

“Đúng là một đám ngu xuẩn, chúng cho rằng như vậy là có thể chạy thoát sao?”

Lý Lăng Duệ phẫn nộ đá một phát vào thi thể bên cạnh: “Kim Phi có ngu thì cũng sẽ để quân mai phục ở phía bắc, đường sống duy nhất lúc này chính là bắt sống Kim Phil”

Thực tế thì suy nghĩ của Lý Lăng Duệ là hoàn toàn chính xác.

Quân Thiết Lâm tuy rằng tới chỉ viện, nhưng cũng không có nhiều người, lại còn ở trên khinh khí cầu chưa xuống, nếu quân chinh chiến phía Nam có thể tập hợp lại, xông lên sườn núi bắt sống Kim Phi thì không phải là chuyện khó khăn gì.

Đáng tiếc nhuệ khí của quân chỉnh chiến phía Nam đã bị khinh khí cầu đánh tan hoàn toàn, bọn họ cũng không có trình độ tư duy như Lý Lăng Duệ, đa số quân chinh chiến phía Nam lúc này chỉ còn lại có bản năng muốn sống sót.

Lý Lăng Duệ ngửa đầu thở dài, biết mình đã mất đi cơ hội cuối cùng chuyển bại thành thắng.

Cuộc chinh chiến phía Nam hoàn toàn thất bại!

Hy vọng duy nhất của hắn bây giờ chính là viện binh có thể đến kịp lúc, như vậy thì họ có thể vẫn có cơ hội sống sót trở về.

Hai năm qua Đảng Hạng liên tục gặp thiên tai, địa vị của Lý Lăng Hiên cũng không ổn định, có thể nói phải dùng toàn bộ sức lực quốc gia mới tập hợp được một trăm nghìn quân và

phát động chinh chiến phía Nam.

Nếu toàn bộ quân chinh chiến phía Nam đều chết ở đây, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với Đảng Hạng và Lý Lăng Hiên.

Tuy rằng số binh lính này đã phản bội hắn, nhưng Lý Lăng Duệ vẫn hy vọng bọn họ có thể thoát được nhiều một chút.

Đáng tiếc, Kim Phi không cho hắn cơ hội này. Lúc này trận chiến đã nổ ra ở núi Hắc Thạch.

Một bên là cựu binh của quân Thiết Lâm, một bên là Ngự Lâm Quân của Đảng Hạng.

Hai bên tham chiến đều có 3000 người, đều là tinh nhuệ, đều hiểu tầm quan trọng của trận chiến này nên ngay sau khi chạm trán, hai bên đã xông vào chiến đấu mà không nói lời nào, cũng dốc toàn bộ sức lực ngay từ đầu

Nhiệm vụ chủ yếu của Ngự Lâm Quân là bảo vệ xung quanh hoàng thành, mỗi binh lính đều là cao thủ được chọn lựa ra từ các bộ lạc, nếu thực sự muốn một cuộc đấu tay đôi công bằng, hiệu quả chiến đấu toàn diện của Ngự Lâm Quân tuyệt đối mạnh hơn so với quân Thiết Lâm.

Đáng tiếc đánh giặc không phải thi đấu võ đài, không bao giờ có công bằng tuyệt đối, chỉ có không từ thủ đoạn.

Ngự Lâm Quân đã bôn ba ở mấy chục ngày trong trời tuyết đọng, cho dù có tinh nhuệ nữa thì ai cũng gần như kiệt sức.

Mà quân Thiết Lâm đợi địch mệt mới tấn công, tuy rằng phát hiện Ngự Lâm Quân mang theo rất nhiều chim ưng, bọn họ không thể sử dụng khinh khí cầu và phi thuyền, nhưng lại chiếm ưu thế về địa hình và vũ khí nên vẫn đè bẹp Ngự Lâm Quân.

Trận chiến kéo dài hơn một giờ rồi kết thúc.

Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của Kim Phi, điều ngạc nhiên duy nhất là ở giai đoạn cuối của trận chiến, quan chỉ huy của Ngự Lâm Quân nhận ra rằng thất bại là điều chắc chắn nên ra lệnh mở lồng và thả toàn bộ chim ưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.