Chương trước
Chương sau
Có thể trong mắt nhóm người Trương Lương, Hàn Phong, Kim Phi cuối cùng đã trưởng thành, không còn lý tưởng hóa như vậy nữa, nhưng là người đầu ấp tay kề với Kim Phi, Tả Phi Phi có thể nhận ra rằng Kim Phi đã khác trước.

Kim Phi quay đầu nhìn thoáng qua Tả Phi Phi, không giả bộ mạnh mẽ cũng không biểu lộ bi thương, chỉ cười với Tả Phi Phi tỏ ý y không sao.

Có lẽ có một số người có thể thích cảm giác có thể kiểm soát sự sống, cái chết và số phận của người khác, nhưng Kim Phi không thích.

Ví dụ như lần này, Kim Phi biết rằng mình phải xử quyết quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng và quân Tần Vương.

Bởi vì trong trận chiến này quân Thục đã hy sinh quá nhiều, y cần phải có một lời với binh lính quân Thục và gia đình các binh sĩ hy sinh.

Tiếp theo, cho dù đã bị ném bom, số lượng binh lính quân chinh chiến phía Nam và quân Tân Vương còn sống cũng quá nhiều, y không có đủ nhân lực để trông giữ tù binh, nếu tùy tiện chiêu hàng thì rất có thể cho kẻ địch cơ hội bất ngờ làm phản, đến lúc đó rất có thể sẽ vượt khỏi tâm kiểm soát.

Cuối cùng, y cũng phải dạy cho kẻ thù một bài học đủ đau đớn, cho người Đảng Hạng một đòn thật đau, làm cho bọn họ biết tấn công Xuyên Thục sẽ phải trả giá đắt, nếu không nói không chừng bọn họ sẽ còn sẽ tiếp tục phái người chinh chiến phía Nam.

Bất kể cân nhắc thế nào, Kim Phi biết mình nhất định phải đưa ra quyết định giết người, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu.

Nói đến cùng, Kim Phi cũng mới đến thế giới này có hai năm.

Trước khi đến đây, Kim Phi chỉ là một kỹ sư suốt ngày làm việc với máy móc, nhìn thấy lãnh đạo không biết phải làm sao để làm thân.

Nói trắng ra thì y chính là một tên mọt sách có bằng cấp cao.

Nhưng trong hai năm kể từ khi đến đây, Kim Phi bị tình thế thúc đẩy phải tranh đấu không ngừng, địa vị càng ngày càng cao, quyền lực càng lúc càng lớn, giết người cũng càng ngày càng nhiều.

Trong hai năm, đích thân y đã hạ lệnh xử quyết bao nhiêu người, chính y cũng không nhớ nổi.

Cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Nhưng Kim Phi không hề hối hận, chiến thắng mà không hy sinh thì không phải là chiến thắng thực sự.

Đây là con đường duy nhất để đến được hòa bình.

Nhẹ nhàng vỗ má Tả Phi Phi, Kim Phi cũng đi ra ngoài phòng chỉ huy.

Nhưng thay vì nhìn khinh khí cầu trên bầu trời, y lại ra hiệu cho Thiết Chùy gọi Khánh Hoài.

“Tiên sinh, có gì phân phó?” “Ngài có để lại người ở phía bắc không?” Kim Phi hỏi.

“Có; Khánh Hoài gật đầu: “Ta để lại 3000 huynh đệ giỏi đánh trận nhất lại tại núi Hắc Thạch.”

Khi Kim Phi tiếp quản quân Thiết Lâm ở Thanh Thủy Cốc, chỉ có 3000 người, tuy rằng về sau đã tiến hành mở rộng, nhưng Khánh Hoài rất khắt khe trong việc tuyển chọn binh lính dựa trên quan điểm thà thiếu chứ không ẩu, đợt cao điểm nhất quân số của quân Thiết Lâm chỉ có hơn 10.000 người.

Sau khi liên tục chiến đấu và di dời, chỉ còn lại khoảng 7.000 người.

Ở phương bắc Khánh Hoài nhận được mệnh lệnh không chỉ tới chi viện, mà còn cần mai phục ở núi Hắc Thạch, vì thế sau khi tìm được vật tư, Khánh Hoài đã chia quân Thiết Lâm phân thành 3 đội.

Đội 1 đến bằng khinh khí cầu dùng tốc độ nhanh nhất có thể để hỗ trợ kênh Hoàng Đồng, đội 2 đi bộ tới, đội 3 thì tiếp tục đi về phía Bắc, chạy tới núi Hắc Thạch.

Trong đó đội 3 có 3000 người, hơn phân nửa đều là thành viên lúc mới thiết lập quân Thiết Lâm, cũng là 3000 người có khả năng chiến đấu nhất.

“Tiên sinh, gân đây Đảng Hạng liên tục đổ tuyết lớn, thật sự sẽ gửi chim ưng đến đây ư?” Khánh Hoài hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.