Tuy nhiên, tuyến phòng thủ của binh lính nữ phụ trách quá dài, không có súng kíp, bọn họ không thể thủ được!
Quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng lập tức chớp lấy thời cơ, xông vào phòng tuyến.
Phòng tuyến phía Bắc lập tức trở nên lung lay! “Xong rồi!” Đại Tráng cầm hắc đao gấy trong tay, mà lòng như tro tàn.
Trên sườn núi đám người Khánh Mộ Lam và Hàn Phong cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Chỉ có Trương Lương xem như còn tỉnh táo, trở tay rút đao: “Ai còn có thể di chuyển, thì đi theo ta!”
Chỉ có một con đường núi nhỏ có thể đi từ chân núi lên sườn núi, đội cận vệ của Kim Phi và đám người Hàn Phong cộng lại cũng được mấy chục người, ngược lại có thể miễn cưỡng phòng thủ.
Mặc dù phải đối mặt với kẻ địch như núi như biển, họ chỉ có thể phòng thủ tối đa mười phút, nhưng Trương Lương thà chết trận, còn hơn bị người Đảng Hạng bắt sống.
“A Mai, A Kiều, chúng ta cũng đi hỗ trợi”
Khánh Mộ Lam rút ra bội đao, dẫn cận vệ đuổi theo Trương Lương.
Tả Phi Phi nhìn về phía sau sân nhỏ, muốn nhìn Kim Phi lần cuối, nhưng không thấy y.
Kim Phi vẫn đang chế tạo đạn trong nhà đá, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy A Quyên đang gác cửa.
“Đương gia, kiếp sau gặp lại!”
Trong lòng Tả Phi Phi thầm nói lời tạm biệt với Kim Phi, rút ra súng kíp bên hông, không chút do dự đi về phía đường mòn.
Nhưng ngay lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381799/chuong-2699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.