Nhìn căn hầm trước mắt, đôi mắt Trần An Tiệp sáng lên.
Căn hầm này là một hang đá tự nhiên, trước đó được "nhà bếp" dùng để chất vật tư như rau củ quả.
Trên đỉnh hầm là lớp nham thạch cực dày, lựu đạn không nổ tung được, dầu hỏa cũng không đốt vào được, trước mắt thì đây là nơi trốn an toàn nhất núi Ô Đầu rồi.
Với lại nơi này ở sâu trong doanh trại, những binh lính bình thường đều không biết, cũng sẽ không tụ tập ở chỗ này, gây chú ý cho phi thuyền.
Trước hầm có một khe hở nhỏ, đội trưởng đội thân vệ đi đến xốc ra, kết quả là không xốc được.
"Ai?" Bên trong truyền ra một âm thanh run rẩy.
"Mau mở cửa ra, nếu không ông đây sẽ bổ nát cái cửa này!" Đội trưởng đội thân vệ nói với giọng điệu lạnh lùng.
Người trốn ở bên trong tất nhiên là biết giọng nói của đội trưởng ra sao, nghe vậy, bèn mở cửa nhỏ ra.
Trần An Tiệp đi đến rồi nhìn một chút, mới phát hiện thì ra là "đầu bếp" nấu cơm cho hăn và hai gã phụ bếp cũng ở bên trong.
Cũng đúng, những người khác không biết căn hầm này, nhưng đầu bếp và hai gã phụ bếp chắc chắn sẽ biết.
Ba người thấy Trần An Tiệp và đội trưởng đội thân vệ, thì bị dọa sợ quỳ gối xuống.
"Các người cút ra ngoài!" Đội trưởng đội thân vệ quát lớn.
"Đại nhân, chỗ này rất lớn, cho bọn ta trú ở đây một chút thôi được không?"
Phi thuyền sắp tới rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381689/chuong-2589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.