Chương trước
Chương sau
Nhìn thi thể của người thuần hóa chim ưng, Trần An Tiệp cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung đến nơi, nếu không phải đội trưởng đội thân vệ đỡ lấy kịp thời, chắc chắn hắn đã đặt mông ngồi trên đất rồi.

Như thế cũng không phải do tình cảm của hẳn với người thuần hóa chim ưng tốt bao nhiêu, hay người thuần hóa chim ưng chết hắn đau lòng, mà là hắn biết rõ tầm quan trọng của người thuần hóa chim ưng với quân Tấn Vương.

Người Đông Man chỉ phái hai người thuần hóa chim ưng và hai con Hải Đông Thanh ra, một con ở đây, còn con còn lại

ở thành Tấn Vương, phụ trách bảo vệ Tấn vương.

Không có người thuần hóa chim ưng, đợi đến lần sau khinh khí cầu đánh đến, thì bọn họ lấy gì chống cự lại được?

Bọn họ cũng không biết cách điều khiển Hải Đông Thanh.

Trần An Tiệp nghĩ tới đây thì vội vàng hỏi: "Đúng rồi, Hải Đông Thanh đâu?"

"Hải Đông Thanh bay mất rồi..." Đội trưởng đội thân vệ đau khổ trả lời.

Trần An Tiệp nghe thấy câu trả lời này, đầu óc hản lại choáng váng hơn.

Không đợi hắn lấy lại tinh thần đã nghe thấy một âm thanh ồn ào từ nơi xa.

Hắn đang định phát cáu, thì lại thấy đội trưởng đội thân vệ cũng nhìn về phía nơi xa rồi sững sờ.

Trần An Tiệp thuận theo âm thanh của đội trưởng đội thân vệ mà nhìn qua, cả người cũng ngây dại.

Hản nhìn thấy, trên bầu trời phương bắc, đang có một chấm đen nhỏ nhanh chóng tời gần.

"Phi...phi thuyền..." Da đầu Trần An Tiệp bắt đầu tê dại!

Trước đó khinh khí cầu đã làm bọn họ tổn thất nặng nề, huống hồ phi thuyền có tính cơ động mạnh hơn?

Vất vả lắm trên núi Ô Đầu mới yên ổn được, giờ lại trở nên hỗn loạn.

Hơn nữa còn hỗn loạn hơn lúc nấy.

Bởi vì binh sĩ của Tấn vương cũng biết, phi thuyền còn đáng sợ hơn cả khinh khí cầu!

Trần An Tiệp cũng không rảnh quan tâm đến những thứ khác, tranh thủ thời gian xông đến gần đội trưởng đội thân vệ

nói: "Mau, đưa bản vương xuống núi."

Khinh khí cầu không thể quay đầu lại, nên lần trước bọn họ có thể trốn ở phía sau doanh trại.

Nhưng phi thuyền lại có thể quay đầu, bọn họ mà vẫn trốn trong doanh trại thì sẽ không an toàn!

Cho nên Trần An Tiệp biết, chỉ có xuống núi bọn họ mới có đường sống!

"Điện hạ, khả năng là chúng ta không kịp xuống núi nữa!”

Đội trưởng đội thân vệ nhìn về phương nam, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lúc này một đám binh lính đã chặn đường xuống núi, dù bọn họ có thể chen qua, thì cũng không kịp thời gian.

Trần An Tiệp cần răng, ép bản thân phải tỉnh táo lại.

Nhưng nhìn phi thuyền càng ngày càng gần hẳn không thể tỉnh táo lại được.

Ngược lại đội trưởng đội thân vệ lại bình tĩnh lại, quay đầu nhìn xung quanh một chút, kéo cánh tay của Trần An Tiệp. chạy về phía chỗ sâu của doanh trại, cuối cùng dừng lại ở phía trước căn hầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.