Khánh Mộ Lam kiêu ngạo nói: “Ta gọi đệ đến đây là muốn đệ xem thử, bài thơ tiên sinh mới sáng tác, đệ có thể dùng được không?”
“Bài thơ này hùng hồn bi tráng, lại cực kỳ phù hợp vs tình hình hiện tại!”
Lý Địch liên tục gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi: “Đúng rồi Mộ Lam tỷ, tiên sinh đã đồng ý chưa?”
Tuy rằng việc đưa thêm bài thơ này, e rằng cần phải sửa lại bản thảo lần nữa, có thể còn cần làm lại bản khắc, nhưng Lý Địch vẫn không ngừng phấn khởi như cũ.
Điều duy nhất khiến cậu bé lo lắng là cậu bé cũng biết Kim Phi không thích khoe khoang thơ ca, sợ rằng Kim Phi không đồng ý.
“Không phải đệ không biết con người tiên sinh, trong lòng dù thích đến đâu, ngoài mặt cũng không nói, lúc người ta khen thơ ngài ấy hay, đệ không thấy, miệng ngài ấy cười sắp chạm đến tai luôn đấy”.
Khánh Mộ Lam thản nhiên nói: “Đệ mặc kệ ngài ấy đi, cứ làm đi, sau này ngài ấy có hỏi đến, đệ cứ việc đẩy cho ta là được.”
“Vậy thì đa tạ Mộ Lam tỷ tỷ”
Lý Địch vô cùng đồng tình với đánh giá về Kim Phi của Khánh Mộ Lam.
Kì thực nói trắng ra, Kim Phi là kiểu người có chút ngoài lạnh trong nóng.
Ví dụ y và Tả Phi Phi, nếu trong hai người có một người chủ động thì sẽ không trì hoãn đến bây giờ.
Bây giờ Hoàng đế đã ban hôn, hai người triệt để phá bỏ lớp cửa sổ giấy cuối cùng, còn chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381641/chuong-2541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.