“Tiểu Bắc không ở đây, để ta làm cho.”
“Quan Hạ Nhi rút xuống trên đầu cô một cây trâm, rồi gài vào mái tóc Nhuận Nương.
Kim Phi thấy thế, y không khỏi nghiêng đầu nhìn tóc Quan Hạ Nhi.
Y không thể tưởng tượng nổi, sao một người có thể cài nhiều trâm lên đầu đến như thế, không thấy nặng sao?
Huống chỉ đây là Quan Hạ Nhi.
Dù bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, nhưng bình thường cô vẫn luôn sống vô cùng tiết kiệm, cho dù thỉnh thoảng có muốn trang điểm thì cũng sẽ không cài nhiều trâm vàng đến như vậy.
Sao hôm nay cô lại khác thường thế?
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cửu công chúa, Kim Phi lập tức hiểu ra.
Đây không phải là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi để Kim Phi mang theo Nhuận Nương khi ra cửa, Kim Phi hiểu rõ tâm tư của cô.
E rằng lúc biết Kim Phi trở về, hẳn là Quan Hạ Nhi đã chuẩn bị cây trâm này rồi.
Tuy y đã hiểu vấn đề, nhưng Kim Phi không ngu ngốc mà nói ra, y lảng tránh đề tài: “Đừng đứng mãi ở chỗ này nữa, mau vào trong nhà đi.”
Giờ đã là mùa đông, ban đêm rất lạnh, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi còn đang mang thai, Bắc Thiên Tâm cũng có bầu, không thể để mọi người đều đứng chịu gió lạnh mãi được.
Châu Nhi đỡ Cửu công chúa, Nhuận Nương cũng nhanh chóng tiến lên cùng Bắc Thiên Tâm đỡ Quan Hạ Nhi.
“Đương gia, ngài và Vũ Dương có chính sự cần nói, ta không hiểu gì nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381492/chuong-2392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.