Nhưng hiện thực lại đánh vào mặt hắn một cái.
Mặc dù không có phi thuyền, nhưng Lưu Thiết vẫn có thể ngăn cản hắn lâu như vậy, dù đã chết nhiều người như vậy nhưng vẫn không thể đánh chiếm được thành Du Quan.
Bây giờ thành Du Quan có tiếp viện, còn có Kim Phi đích thân chỉ huy, còn có thể đánh chiếm được ư?
Trong lòng vua không có một chút tự tin nào, ý nghĩ rút quân trong đầu ngày càng mãnh liệt.
Mặc dù cực kỳ không cam lòng, nhưng với tư cách là thống soái, vua biết rõ là hän không thể tức giận, nhất định phải học cách ngăn chặn tổn thất kịp thời.
Mặc dù bây giờ rút quân thì có hơi ô nhục, nhưng tổn thất ở thời điểm hiện tại vẫn còn năm trong phạm vi tiếp nhận của vua, nếu tiếp tục giãng co thì số người chết chỉ càng ngày. càng nhiều, thậm chí sẽ khiến cho các bộ lạc khác phản ứng dữ dội.
Chẳng bằng rút quân trước, đợi đến năm sau chuẩn bị đầy đủ hơn rồi nói sau.
Vua tin tưởng răng qua mùa đông lạnh giá này, tất cả các bộ lạc sẽ nhận ra rằng, nếu không đi xuống phía nam đánh chiếm Trung Nguyên thì bọn họ đều sẽ chết đói.
Đến lúc đó, không cần vua phải thúc ép, các bộ lạc sẽ chủ động xông lên phía trước.
Vua cũng là một người quyết đoán, sau khi suy nghĩ cẩn thận những điều này thì lập tức phái đội trưởng đội cận vệ đi tìm trợ tá tới.
Thật ra rất nhiều trợ tá cũng nhận ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381443/chuong-2343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.