Vì lý do an toàn, cũng vì để các nữ công nhân trong khoang thuyền có thể nghỉ ngơi, Kim Phi cũng không bảo các nữ công nhân bắn thật, cũng không bảo họ đổ đầy cát sắt, mà yêu cầu họ khóa chốt an toàn, chỉ luyện tập đổ đầy thuốc súng và giã thuốc.
Sau khi đổ đầy, lại đổ thuốc súng từ trong nòng súng ra, tiếp tục luyện tập.
Kim Phi đứng trên boong quan sát một lúc, xác nhận động tác của các nữ công nhân không có vấn đề mới rời khỏi boong, quay về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Mặc dù có một nửa số người luyện tập trên boong, nhưng khoang thuyền vẫn đông đúc như cũ.
Kim Phi cũng không còn cách khác.
Dù sao chiến tranh bây giờ không giống ngày xưa, thành Du Quan gặp nguy hiểm, y chỉ có thể cố gắng đưa nhiều người đến chỉ viện.
Nếu không phải suy nghĩ đến năng lực vận chuyển của Trấn Viễn số 2, Tả Phi Phi còn chuẩn bị dẫn thêm 1000 người.
Lúc này đã là nửa đêm, Kim Phi nghĩ rằng Nhuận Nương sớm đã ngủ, kết quả về đến khoang thuyền mới biết, Nhuận Nương vẫn chưa ngủ, mà ngồi trên giường, thêu thùa dưới đèn dầu.
Nhìn thấy Kim Phi, mặt của Nhuận Nương lại đỏ ửng.
Cô ấy đặt đồ thêu xuống cái bàn nhỏ bên canh và cầm lấy túi đồ: “Tiên sinh, huynh đói rồi đúng không, ở đây cũng không thể nấu cơm, huynh ăn chút điểm tâm lót dạ”.
Vốn dĩ Nhuận Nương muốn làm một cái bếp nhỏ ở khoang thuyền cho Kim Phi, nhưng Kim Phi đã từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381384/chuong-2284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.