“Lão Nghiêm, có chuyện gì vậy?” Lưu Thiết hỏi.
“Tiểu An Tử, người nói đi!” Đội trưởng đội hậu cần đẩy binh lính kia lên phía trước.
Lần đầu tiên đối mặt trực tuyến với cấp trên của mình, binh lính kia tuy hơi lo lắng nhưng vẫn nhanh chóng nói: “Tướng quân, chúng ta có thể dùng khinh khí cầu để nổ tung hang ổ của quân địch!”
Tân Phi thấy vậy, cau mày nhìn đội trưởng đội hậu cần.
Ai cũng biết, dùng phi thuyền là cách nhanh nhất để đánh bại quân địch, nhưng vào ngày quân địch tấn công, Lưu Thiết nhìn thấy một thảo nguyên dày đặc quân địch, nên đã thả tất cả phi thuyền và khinh khí cầu ra, chuẩn bị chiến đấu.
Kết quả, tất cả đều bị Hải Đông Thanh tiêu diệt.
Bây giờ nói như vậy, không phải đang chỉ trích Lưu Thiết đã làm sai sao?
Tân Phi đang định trách cứ binh lính này thì bị Điền tiên sinh dùng ánh mắt ngăn lại.
Ông ta biết, Tiểu An Tử này lá gan có lớn tới cỡ nào cũng không dám nhân lúc này tới chỉ trích Lưu Thiết.
Mà nếu có đúng như vậy thật, đội trưởng đội hậu cần cũng sẽ không mang anh ta tới đây để nói mấy chuyện nhạt nhẽo thế này.
Cho nên hai người họ chắc chẳn có cách khác.
“Tiểu tử, ngươi cứ nói tiếp đi!” Điền tiên sinh quay sang binh lính kia, gật đầu nói.
“Tướng quân, hồi chúng ta mới tới thành Du Quan, có một cái khinh khí cầu bị rò rỉ nên đã được đưa tới nhà kho để sửa chữa, sửa xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381325/chuong-2225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.