“Trẫm không hài lòng gì hết!”
Tấn vương tức giận nói: 'Mặc dù Kim Phi rất tham vọng, nhưng hắn đã chiếm lại thành Du Quan, việc này khiến trâm rất khâm phục hắn! Nếu trẫm bắt tay với Đông Man cướp thành Du Quan, sử sách sau này sẽ đánh giá trãẫm như thế nào hả?"
Nói đến đây, Tấn vương tức giận nhắm mắt lại: "Trãm chỉ hận mình ban đầu thật sự không nên nghe lời Đông Man đi tấn công thành Vị Châu!"
Sau khi canh giữ biên giới phía bắc nhiều năm như vậy, Tấn vương không có công lao thì cũng có khổ lao.
Nếu ông ta không tấn công thành Vị Châu và tàn sát quân Phạm Gia, chỉ riêng việc này thôi cũng đủ để ông ta để lại tiếng thơm trong sử sách.
Nhưng bây giờ đã quá muộn.
Ông ta đã bị Kim Phi gắn cho cái mác xấu, lịch sử sau này sẽ đời đời chế giễu ông ta.
"Bệ hạ, bây giờ chúng ta không còn đường lui, thật ra lão thần lại cho rằng đây là cơ hội!"
Tể tướng thì thầm: "Nếu ngài có thể nắm thiên hạ trong tay, sử sách ghi thế nào về ngài, chẳng phải là do ngài quyết sao?"
Khi Tấn vương nghe vậy, ông ta đột nhiên mở mắt ra.
Đúng vậy, nếu như ông ta có thể đánh hạ Trung Nguyên và Xuyên Thục, vậy có thể cưỡng ép ra lệnh cho dân chúng không được truyền bá tin tức về thành Vị Châu, thậm chí còn học hỏi phương pháp của Kim Phi, làm ra một tờ báo, tẩy trắng bản thân, làm mất uy tín của Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381264/chuong-2164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.