Tiểu viện ban đầu chuẩn bị cho trưởng xưởng và phó xưởng, bây giờ đã phân cho Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần.
Khi Kim Phi tới, Phương Linh Quân đang ở trong tiểu viện đọc sách.
Thấy Kim Phi đi vào, ông ta nhanh chóng đứng dậy, đón Kim Phi vào gian nhà chính.
“Phương tiên sinh đã quen sống ở đây chưa?” Kim Phi hỏi.
“Quá quen rồi, sống ở đây còn tốt hơn sống ở núi Thất Khúc nhiều.”
Phương Linh Quân cười nói: “Trước đây ta nằm mơ cũng không ngờ, đời này lại có thể sống trong một căn nhà gạch ngói rộng rãi như vậy.”
“Đó là do tính cách của tiên sinh cao thượng, nếu như ngài thực sự muốn, ta tin răng có rất nhiều người bằng lòng tặng căn nhà rộng hơn, xa hoa hơn cho tiên sinh.”
Kim Phi không phải đang tâng bốc, với địa vị của Phương Linh Quân trong giới văn học của Đại Khang, nếu ông ta thực sự muốn kiếm tiền thì quả thực không phải là chuyện gì khó.
“Kim tiên sinh, có câu nói rất hay, nghìn mảnh ruộng tốt, một ngày cũng chỉ ăn ba bữa. Nhà cao cửa rộng, đêm ngủ cũng chỉ cần bảy tấc đặt lưng, những vật ngoài thân này đủ dùng là được, có nhiều ngược lại còn khiến người ta mất ngủ.”
Phương Linh Quân mỉm cười, giơ quyển sách trong tay lên.
Kim Phi nhìn qua, chính là cuốn sách giáo khoa tiểu học do y tự biên soạn.
Câu Phương Linh Quân vừa nói, chính là một câu từ một bài văn trong đó.
“Một vài câu tục ngữ thôn quê,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381131/chuong-2031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.