Giữa rừng tre có một con đường nhỏ dẫn đến chỗ sâu trong rừng.
Đi theo con đường nhỏ sâu thẳm về trước mấy chục bước, đằng trước có một chỗ ngoặt.
Một ông già đầu bạc phơ đứng ở chỗ ngoặt, hiển nhiên là đang đợi mình.
“Kim tiên sinh, vị này chính là con trai trưởng của Phương Thốn Đài tiên sinh, tên là Phương Linh Quân, Phương tiên sinh.”
Lương Hữu Dư nhỏ giọng giới thiệu. Kim Phi gật đầu, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị hành lễ.
Nhưng còn chưa đợi y chắp tay, Phương Linh Quân lại cúi người chín mươi độ với Kim Phi trước một bước, hành đại lễ chỉ thiếu cúi lạy.
Có vết xe đổ lúc trước của Thiết Thế Hâm, trước khi tới Kim Phi đã chuẩn bị sẽ bị làm khó, nhưng điệu bộ của đối phương đột nhiên tụt xuống thấp như vậy, khiến Kim Phi cực kì bất ngờ.
Nhưng chẳng mấy chốc Kim Phi đã phản ứng lại, cùng Thiết Chùy đỡ Phương Linh Quân dậy.
“Tiên sinh, mau đứng dậy, ngài đức cao vọng trọng, đây không phải là khiến tiểu sinh xấu hổ chết sao?”
Không phải Kim Phi đang cố ý khiêm tốn, mà là thật sự tôn trọng Phương Linh Quân.
Đầu tiên là tuổi tác, dù hai đời cộng lại, y cũng không lớn bằng Phương Linh Quân.
Hơn nữa tư liệu của Phương Linh Quân trong ghi chép, từ sau khi tiếp quản trường học, ông ta luôn tận tâm với sự phát triển của trường học, gặp học sinh gia đình có điều kiện khó khăn lại biết tiến tới, ông ta còn giống Phương Thốn Đài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381102/chuong-2002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.