Nếu đi đường thuận lợi thì còn có thể đi nhanh hơn một chút.
Mà hôm nay là ngày thuận buồm xuôi gió, Lão Ưng lái phi thuyền đi rất nhanh.
Kim Phi ghé vào trên lan can của phi thuyền, y cầm kính viễn vọng nhìn xuống dưới.
Bắc Thiên Tâm vẫn hơi sợ, may mà gần đây cô ấy đã ngồi phi thuyền với Kim Phi nhiều lần rồi nên không sợ độ cao nghiêm trọng như trước kia, đã có thể thử bám vào lan can nhìn xuống dưới.
Lúc phi thuyền lên tới độ cao ba, bốn trăm mét, bên trái đột nhiên xuất hiện một cơn gió mạnh, nó làm cho khí cầu và giỏ đựng rung chuyển dữ dội.
Bắc Thiên Tâm sợ đến mức hét lên một tiếng, nhắm mắt lại ôm chặt lấy thắt lưng của Kim Phi.
Bởi vì cô ấy đang rất sợ hãi nên dùng sức quá mạnh, làm cho Kim Phi không thể thở được, kính viễn vọng trong tay y cũng rơi xuống.
May mà cơn gió này chỉ thổi một lúc, cuối cùng Bắc Thiên Tâm cũng bình tĩnh lại.
“Bắc Thiên Tâm...nàng có thể... buông ta ra được rồi đấy...” Kim Phi khó khăn nói.
Lúc này Bắc Thiên Tâm mới phát hiện ra mình đang ôm Kim Phi, cô ấy vội vàng buông tay ra.
Nhưng cô ấy không dám nhìn xuống dưới nữa, mà chỉ ngồi trên ghế, dựa lưng vào lan can, tay phải còn ôm bắp đùi của Kim Phi.
“Tiên sinh, có cần xuống dưới tìm kính viễn vọng không?” Lão Ưng hỏi.
“Không cần đâu, cứ đi tiếp đi.” Kim Phi xua tay nói.
Ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381095/chuong-1995.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.