“Lần này Lão Đường thể hiện khá tốt, Thiết Ngưu thì không được lắm nhỉ".
Kim Phi vỗ vai Đường Phi nhưng lại liếc nhìn Thiết Ngưu.
Ban đầu Thiết Ngưu đến chỉ viện cho Đường Phi, nhưng bị Phùng tiên sinh nhốt trên núi, anh ta đã cố gắng thoát ra nhiều lần nhưng không thành công, cứ bị bao vây cho đến bây giờ.
“Lần này đúng là ta kích động quá, trúng kế của kẻ xấu”.
Thiết Ngưu cúi đầu xuống nói: “Tiên sinh cứ trách tội”.
“Tiên sinh, phu nhân đến rồi”.
Thiết Chùy đi đến cạnh Kim Phi nhỏ giọng nói.
Kim Phi xoay lại thì nhìn thấy Quan Hạ Nhi.
Càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp, mặc dù chỉ xa cách mấy tháng nhưng Kim Phi lại có cảm giác như cả một đời.
Trong mấy tháng nay, y đã trải qua quá nhiều chuyện, suýt nữa không về được.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi xuống ngựa, Kim Phi nhanh chóng sải bước về phía cô, ôm chầm lấy cô, sau đó không để ý đến sự né tránh của Quan Hạ Nhi mà hôn vào mặt cô.
Quan Hạ Nhi vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với Kim Phị, bị hôn một cái làm cho ngơ ngác.
Mặt cô đỏ bừng, đẩy Kim Phi ra, vừa xấu hổ vừa thẹn nói: “Tướng công...”
Kim Phi vừa định nói gì đó thì phía sau lại có tiếng vó ngựa.
Mấy người Cửu công chúa, Đường Đông Đông đến rồi. Kim Phi nhìn Cửu công chúa, nụ cười dần biến mất.
Lúc đi, bụng của Cửu công chúa đã thấy rõ nhưng bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380974/chuong-1874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.