“Đã rõ rồi thì bät đầu đi, chú ý tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể bị dây dưa”.
Kim Phi giao nhiệm vụ xong, tỏ ý Thiết Chùy và thuyền trưởng hành động.
“Tiên sinh cũng cẩn thận, nếu không được nữa thì dùng lựu đạn, chúng ta đánh về Kim Xuyên”.
Thiết Chùy vốn dĩ còn không yên tâm về Kim Phi, nhưng lại không còn cách nào khác tốt hơn, chỉ đành nhắc nhở Kim Phi như vậy.
“Ta biết, đi đi”, Kim Phi gật đầu.
Lúc này Thiết Chùy mới dẫn người rời đi.
Phía trước thuyền chở hàng có hai chiếc thuyền đánh cá, một chiếc trong đó có một tấm ván gỗ.
Thuyền trưởng trèo lên thuyền đánh cá dọc theo ván gỗ, đứng bên cạnh Địch An.
Lúc này mặt mày Địch An sưng lên vì bị đánh, cả người đầy dấu chân.
Một đám phủ binh đứng xung quanh, cười nhạo nhìn thuyền trưởng.
“Sao rồi, đã thông báo chưa?”, một giáo úy phủ binh liếc mắt sang hỏi.
“Đã báo rồi, người của bọn ta xuống thuyền ngay”, thuyền trưởng cúi người đáp.
“Nói với chúng, mọi thứ trên thuyền đều đã được trưng dụng, nếu ta phát hiện ai mang theo một tấm đồng xuống thuyền, các ngươi đều phải bị lưu đày, hiểu chưa?”, thuyền trưởng cười khẩy nói.
“Đã rõ, ta đã nói với họ là không được phép mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ quần áo đang mặc”, thuyền trưởng lại gật đầu.
“Lão Lương, ngươi...”
Địch An ngạc nhiên, vừa định nói gì đó thì đã bị thuyền trưởng bịt miệng lại.
“Chưởng quầy, nghe theo quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380884/chuong-1784.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.