Đại Lưu dẫn ngựa chiến tới, Kim Phi đang định đưa Tả Chi Uyên ra khỏi thành, thì Trần Cát đã dẫn theo Ngân Tước và Liêu Ấn đến.
Tả Chi Uyên vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Các ngươi muốn cưỡi ngựa đi đâu vậy?"
Trần Cát tò mò hỏi, ra hiệu cho Tả Chi Uyên đứng lên.
Chung Cổ Lâu và cung điện cũng cách nhau không xa lắm, theo tính cách của Kim Phi, y sẽ không cưỡi ngựa đi qua quãng đường này.
"Chúng thần không đi đâu, chỉ đi dạo chút thôi!"
Kim Phi thuận miệng nói lấy lệ vì sợ Trần Cát đi theo.
"Đi dạo bình thường mà ngươi lại cưỡi ngựa sao?”
Trần Cát hừ một tiếng, nhìn qua Tả Chỉ Uyên: "Ngươi nói cho ta biết!"
Tả Chi Uyên không dám nói dối trước mặt Trần Cát, nên kể hết chuyện vừa rồi.
"Quốc sư, ngươi săn đầu người còn dám săn trên đầu trầm?"
Trần Cát nghe được nội dung cá cược của Kim Phi và Tả Chi Uyên, quay đầu liếc mắt nhìn Kim Phi một cái.
"Bệ hạ thứ tội!"
Tả Chi Uyên sợ đến mức vội vàng quỳ xuống đất.
Kim Phi không hề sợ Trần Cát, còn hợp tình hợp lý mà nói với Trần Cát: "Bệ hạ nói như vậy là không đúng, cả Đại Khang là của bệ hạ, mà những thứ thần làm ra cuối cùng là cho dân
chúng sử dụng, vậy không phải cũng là của bệ hạ sao?”
“Thôi vậy, dù sao Vũ Dương cũng định bỏ cái tên cố chấp này, cho hắn đi theo ngươi làm thợ thủ công cũng đúng lúc."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380681/chuong-1581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.