Nhưng khoảng thời gian trước, cô ấy tận mắt thấy trận chiến giữa nhân viên hộ tống và người Đông Man, nên càng có sự hiểu biết trực quan hơn về tình hình trên chiến trường.
Hai ba mươi nghìn người tản khắp ra chiến trường, có thể trải dài hàng mấy dặm từ nam ra bắc, từ đông sang tây. Ngoại trừ một số binh lính đứng ở tiền tuyến trên chiến trường, thì những người khác hoàn toàn không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn cờ lệnh mà hành động.
Nếu phá hủy cờ lệnh của đối phương, tiêu diệt chủ soái của bọn họ, thì hệ thống chỉ huy của kẻ địch cơ bản sẽ bị tê liệt.
Hầu hết những kẻ địch đứng ở hậu phương đều sẽ bị mù.
Nhưng thông thường chủ soái và cờ lệnh của kẻ địch đều năm ở yị trí trung tâm của trận chiến, muốn phá hủy chúng sao. có thể dễ dàng như vậy được?
Vì vậy xông vào doanh trại giết chủ soái mới trở thành chiến công truyền kỳ, những ai tham gia vào trận chiến đó, có thể khoe khoang cả đời.
Điều này đúng với các đội quân khác của Đại Khang, nhưng đối với những nhân viên hộ tống sở hữu khinh khí cầu mà nói, việc xông vào doanh trại giết chủ soái giống như một trò chơi vậy.
Chỉ cần kẻ địch dám giương cờ lệnh lên thì đồng nghĩa với việc đang nói cho các nhân viên hộ tống biết chủ soái đang ở đâu, ngồi khinh khí cầu bay tới đó, ném vài quả lựu đạn, là tất cả đã được giải quyết rồi.
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380667/chuong-1567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.