Cửu công chúa liếc Trần Cát một cát, lạnh giọng nhắc nhở: "Phụ hoàng, con gái khuyên người tốt nhất đừng động vào tiên sinh, nếu không hậu quả chắc chẵn còn nghiêm trọng hơn cả ba nước Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên cùng tấn công Đại Khang nữa!”
Bị Cửu công chúa nhìn ra ý nghĩ, Trần Cát hơi lúng túng,
Ông ta còn già mồm ngụy biện nói: “Kim Phi nhiều lần chống lại kẻ địch xâm lược, còn có công cứu giá, trắm khen thưởng còn không kịp, sao có thể gây bất lợi cho y được chứ?”
Cửu công chúa cũng biết một vừa hai phải, không tiếp. tục vạch trần, nhưng giọng điệu cũng chậm lại, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, nếu không gặp được tiên sinh, không chắc con gái ở Thổ Phiên đã bị làm nhục, gả cho tiên sinh, con gái không thấy tủi thân, ngược lại còn thấy vinh hạnh.
Tiên sinh không chỉ có tài năng cai trị thiên hạ, còn biết thương người, con gái ở làng Tây Hà, chưa bao giờ thấy ngài ấy nặng lời với Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, phu thê đối xử tôn trọng với nhau, so với phò mã của đám Hàn Dương, Thành Dương, không biết là hơn bao nhiêu lần, phụ hoàng không cần lo lẳng cho con gái!”
“Haizz1” Trần Cát thở dài một hơi thật sâu. Sinh ra làm công chúa là may mắn, cũng là bất hạnh.
Hàn Dương, Thành Dương mà Cửu công chúa vừa nói, là Ngũ công chúa và Bát công chúa của Đại Khang.
Hai người đều lớn hơn Cửu công chúa chỉ một tuổi, nhưng đã thành hôn ba năm rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380622/chuong-1522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.