Không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành học theo nịnh nọt, lấy lòng cấp trên.
Sau khi học được cách thông đồng làm bậy, cuối cùng ông. ta cũng đã hòa nhập vào vòng tròn này.
Công thêm trong nhà có vài mối quan hệ, đến mấy năm trước cuối cùng cũng làm được quan vận chuyển, trở thành lãnh đạo cao nhất ở cứ điểm Cục vận tải sông Kim Mã.
Bình thường chỉ cần không ai đến Tây Xuyên thì ông ta là lớn nhất, cuối cùng cũng không cần nịnh nọt ai nữa.
Nhưng thói quen này đã hình thành, vừa nhìn thấy Cửu công chúa, ông ta không khỏi muốn nói vài câu dễ nghe để lấy. lòng Cửu công chúa.
Kết quả lại chẳng có tác dụng gì như Kim Phi nói.
Cửu công chúa không vui, hình như còn hơi tức giận.
Lời nhắc nhở của Kim Phi khiến Ngụy Đại Đồng có cảm. giác được giác ngộ.
Cuối cùng ông ta cũng nhận ra vấn đề của mình năm ở đâu, cũng biết mình nên có thái độ thế nào khi đối mặt với Cửu. công chúa.
“Mời tiên sinh”.
Ngụy Đại Đồng nhường sang một bên đế Kim Phi đi trước.
Kim Phi khẽ cười, cũng không khách sáo, đi ra khỏi phòng.
Vì gần đây thường xuyên quan sát xung quanh ở trên núi Ngọc Lũy nên Ngụy Đại Đồng đã cho người dựng nhà tranh
trên đỉnh núi, có lúc lười xuống núi thì sẽ ngủ qua đêm trên núi.
Lúc này Cửu công chúa đứng trước nhà tranh nhìn xuống dưới
“Điện hạ, kính viễn vọng”.
Ngụy Đại Đồng lấy kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380452/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.