Vu Triết nói: "Nghe nói điện hạ rất tin tưởng tiên sinh, tiên sinh hãy giúp ta thuyết phục điện hạ đi. Chỉ cần cô ấy chịu tha cho Đan Châu một mạng, áp lực trong triều cũng sẽ ít hơn nhiều, Đại Khang ít nhất sẽ có thể có được mười năm thái bình, đối với tất cả mọi người đều tốt, tại sao cứ phải gây chiến với nhau làm gì?"
"Không hổ là người từng làm thái phó, quả nhiên là biết cách nói chuyện, đen cũng có thể nói thành trắng được!"
Kim Phi cười khẩy nói: "Nếu không phải là các ông đánh đến biên giới, thì sao lại có cuộc chiến này chứ?”
"Đan Châu tàn sát người của ta, có ý định giết hại Đại Khang ta, bổn cung phải giết chết gã!" Cửu công chúa nói: "Vu thái phó, mời trở về đi!"
"Mười nghìn ngựa chiến, thế nào?" Vu Triết vẫn không chịu bỏ cuộc.
Kết quả Cửu công chúa không trả lời ông ta.
"Hai mươi nghìn con ngựa, đều là ngựa tốt thượng đẳng, điện hạ có thể thành lập bốn đội kỵ binh rồi!" Vu Triết nói.
"Ném ra ngoài!"
Cửu công chúa lạnh lùng hét lên.
Cô ấy động lòng rồi.
Khi Vu Triết nói đến mười nghìn con ngựa chiến, cô ấy đã động lòng.
Cô ấy sợ nếu Vu Triết tiếp tục nói, cô ấy sẽ không nhẫn nhịn được mà đồng ý mất.
Thấm Nhi không nói nhiều lời, đưa tay nắm lấy cổ áo của Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380094/chuong-1199.html