Vu Triết nói tiếp: “Nếu như bọn chúng muốn dụ chúng ta thì đừng để ý. Sau đấy chúng sẽ tự quay về núi Mao Nhi. Nếu bọn chúng đánh thật, ta cứ chiếm lấy địa hình có lợi, rồi đợi đến khi quân địch kiệt sức lại chủ động tấn công. Tiết kiệm được sức lực, phần thắng cũng chắc hơn!”
“Có lý!” Đan Châu khẽ gật đầu: “Vậy cứ làm theo lời của tiên sinh, mặc kệ bọn chúng vậy!”
Sắc trời lờ mờ sáng.
Mấy ngàn tướng sĩ Đại Khang xếp thành đội, đi ra khỏi núi Mao Nhi, dọc theo đường lớn đi thẳng về hướng đông.
Đi đầu là tiểu đoàn Thiết Hổ, ở hai bên sườn của đội ngũ, là một trăm nhân viên hộ tống mặc áo giáp màu đen.
Những người này chỉ là nhân viên hộ tống giáp đen, nhưng tất cả đều ngồi trên lưng ngựa.
Sâu trong tim Mạnh Thiên Hải phát ra sự cảm kích với nhân viên hộ tống, biết khi đi đường bọn họ mặc giáp nặng sẽ mệt mỏi, nên dù núi Mao Nhi chỉ có một trăm con ngựa chiến cũng đưa hết đến cho đội nhân viên hộ tống.
Bao gồm cả ngựa chiến của anh ta.
Kim Phi cũng không khách sáo, thu hết tất cả, để Đại Tráng tập hợp thành một đội kị binh.
Ngồi trên lưng ngựa, nhân viên hộ tống mặc giáp nặng có thể duy trì thể lực, ứng phó với các tình huống đột xuất bất cứ lúc nào.
Cửu công chúa giảm tốc độ ngựa chạy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380030/chuong-1135.html