“Nhiệm vụ của chúng ta là trấn giữ hai pháo đài ở bờ Đông, nếu chúng ta đi đến bờ Tây, người Đại Khang nhân cơ hội cướp pháo đài ở bờ Đông, chúng ta đều sẽ chết”.
Đội trưởng nói: “Hơn nữa, ngươi không thấy mặt cầu đã bị máy bắn đá của người Đại Khang phong tỏa rồi sao? Làm sao chúng ta qua được? Trước tiên cứ xem tình hình rồi tính”.
Thủ hạ nghe đội trưởng nói thế chỉ đành ngậm miệng.
Ở bờ Tây sông Kim Mã, trên bãi sông vắng người, người Cao Nguyên lao như điên về phía nhân viên hộ tống.
Các nhân viên hộ tống vẫn tiếp tục lên bờ.
Khi bộ binh Cao Nguyên lao đến cách hạm đội chục trượng, toàn bộ nhân viên hộ tống đã thành công lên bờ.
Lúc này người Cao Nguyên đã tiến vào phạm vi xe bắn đá, chỉ cần Trương Lương ra lệnh, xe bắn đá sớm chuẩn bị xong chỉ cần một vòng bắn sẽ tuôn ra hàng tràng, về cơ bản một trăm năm mươi người Cao Nguyên sẽ tiêu đời.
Nhưng vì để thay đổi trực quan sức chiến đấu giữa nhân viên hộ tống và kỵ binh Cao Nguyên, Trương Lương không dùng xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, mà để kỵ binh Cao Nguyên đến gần.
“Tay nỏ!”
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chục trượng, đại đội trưởng nhân viên hộ tống, gầm lên giận dữ, giơ nỏ lên.
Vèo vèo vèo!
Hàng trăm mũi tên bay về phía người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380012/chuong-1117.html