“Chị họ mang đến”, Quan Hạ Nhi đỏ mặt nói: “Chị ấy bảo là quà mừng chúng ta thành hôn”.
Kim Phi bỗng chốc hiểu ra chắc chắn là chị họ sợ Quan Hạ Nhi gả cho mình sẽ bị đói.
“Vậy đã cảm ơn chị họ chưa?”
“Chàng không giận à?”, Quan Hạ Nhi hỏi.
Cô nghe nhà họ Quan nói Kim Phi khoác lác rằng mình là người tri thức, cực kỳ để ý đến thể diện, rất sợ Kim Phi nghĩ chị họ đang sỉ nhục y.
“Tại sao ta phải tức giận?”
Kim Phi cười nói: “Dù nói thế nào chị cũng muốn tốt cho nàng, thương yêu nàng, ta cảm ơn chị ấy còn không kịp, huống hồ còn tặng một món quà lớn như vậy”.
Vài năm trước, chồng của Lâm Vân Phương là Trương Lương từng tham gia quân đội, sau đó mất đi một cánh tay trên chiến trường, không thể làm rất nhiều việc. Còn Trương Mãn Thương từ nhỏ đã bị ngã gãy chân ở trên núi, từ đó về sau trở thành người tàn tật, chỉ có thể kiếm sống bằng cách chặt củi, đốn tre.
Cả nhà vốn dĩ sống rất cực khổ, một năm không ăn được một bữa cơm no.
Lâm Vân Phương có thể tặng một bao rau quả thật là món quà lớn rồi.
Với điều kiện hiện giờ của nhà Kim Phi, buổi trưa cũng không ăn cơm nhưng nghe nói buổi chiều Kim Phi phải vào rừng săn bắt, Quan Hạ Nhi vẫn nấu một ít cháo lúa mạch.
Lần này cho dù Kim Phi nói thế nào, có hung dữ với cô giống hôm qua cũng vô dụng, cô khăng khăng không chịu ăn, kiên quyết ngồi xổm trong sân nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/328349/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.