🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Ăn đi, sao lại không ăn?”

Kim Phi chỉ vào bát cơm.

“Ta ăn no rồi”.

Quan Hạ Nhi nhỏ giọng đáp.

Trong đầu Kim Phi lập tức hiện lên câu nói Quan Hạ Nhi cầu xin mọi người: “… Ta biết thêu thùa, ăn cũng rất ít”.

Y cảm thấy chua xót, cầm cái bát rỗng của Quan Hạ Nhi, múc cho cô một bát cháo lúa mạch đầy rồi đặt xuống trước mặt cô.

“Ta no thật rồi…”

“Ăn hết cho ta”.

Kim Phi hung hăng ngắt lời Quan Hiểu Nhi, giọng nói cũng trầm hơn.

“… Ừ”.

Quan Hạ Nhi bị Kim Phi dọa sợ, ngoan ngoãn bưng bát lên.

Kim Phi lại gắp rau vào trong bát Quan Hiểu Nhi: “Ăn cùng đi”.

Quan Hiểu Nhi nhỏ giọng “ừ” một tiếng, sau đó lại cầm đũa lên.

Một lúc sau, nước mắt cô rơi tí tách.

“Nàng đừng khóc mà”.

Kim Phi hoảng hốt: “Ta xin lỗi, ta không nên quát nàng, nàng đừng khóc…”

“Tướng… tướng công đừng nói thế, chàng là chủ nhà, đánh hay mắng ta đều là lẽ đương nhiên”.

Quan Hạ Nhi nghẹn ngào nói: “Ta khóc là vì từ khi hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên bị người khác ép ăn nhiều thêm một chút… còn là cháo lúa mạch…”

“Cô gái ngốc, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn”.

Kim Phi thở dài, vươn tay xoa đầu Quan Hạ Nhi: “Đừng khóc nữa, ăn thêm chút đi”.

Dù ở thời hiện đại, sức sát thương của việc xoa đầu đều không thể xem nhẹ huống gì còn là ở thời đại phong kiến lạc hậu?

Quan Hạ Nhi cảm thấy đỉnh đầu hơi tê, sau đó một dòng nước ấm chảy vào tim.

Thế

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/328348/chuong-5.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.