Phạm tướng quân đi tới, kéo rèm lều lại, lấy ra hai bức thư từ trong ngực và đưa cho Khánh Hoài.
Khánh Hoài phớt lờ lá thư của mẹ mà ngay lập tức mở thư của Khánh Quốc công ra.
Phạm tướng quân nhận được nhiều thư hơn Khánh Hoài, vì vậy ông ấy ngồi sang một bên và chọn một bức để mở ra.
Một lúc sau, hai người lần lượt đặt phong thư xuống, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Họ đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vương triều Đại Khang có rất nhiều phe phái, lần này biểu hiện của Kim Phi quá chói sáng khiến các phe phái khác sợ hãi nên liên thủ gây sức ép với hoàng đế, không cho hoàng đế ban thưởng Kim Phi chứ đừng nói là dẫn quân.
Hoàng đế cũng chủ trương cân bằng, sợ rằng phe Khánh Quốc công sẽ thành kẻ thống trị duy nhất, vì vậy đã đồng ý với đề nghị của đại thần và chỉ phong cho Kim Phi một hư danh.
Ngược lại, những vị tướng công tử bột kia, bất kể có công hay không, chỉ cần dẫn quân ở thành Vị Châu, đều được khen thưởng ở mức độ khác nhau, thậm chí ngay cả Trương Khải Uy, gã gây ra đại họa cũng có phần.
"Lần này là lỗi của ta, ta không nên quá đề cao công lao của Kim tiên sinh".
Phạm tướng quân cười khổ nói.
"Công lao của Kim tiên sinh rất lớn. Nếu không có ngài ấy, làm sao Thiết Lâm Quân có thể bảo vệ được Thanh Thủy Cốc chứ?"
Khánh Hoài không phục nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/2649161/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.