Chương trước
Chương sau
Quảng trường nằm ở trung tâm càng là nơi tập trung đông đúc.

 



 

Bất kể nam nữ già trẻ ều đi thành từng nhóm hai ba người, vừa hóng gió vừa trò chuyện.

 



 

Ngoài mấy đứa trẻ chạy nhảy nô đùa, bên rìa quảng trường còn có hai nghệ sĩ đường phố đang trình diễn, tiếng hát trong trẻo truyền đi rất xa, thu hút không ít người đi đường dừng lại xem.

 



 

Tiêu Hòa dẫn Triều Nhan đi tẳhng đến trung tâm quảng trường, quan sát những người xung quanh.

 



 

Triều Nhan mặc một chiếc áo khoác dày, tò mò ngó nghiêng: "Chúng ta đến đây làm gì ạ?"

 



 

Tiêu Hòa không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Khoảng thời gian cô không lên sân khấu, các kỹ năng cơ bản vẫn còn chứ?"

 



 

Triều Nhan nghi hoặc trả lời: "Ngày nào em cũng tập."

 



 

Mặc dù nửa năm trước vì lý do sức khỏe mà cô ấy không còn lên sân khấu biểu diễn nữa, nhưng ý định muốn nhảy múa vẫn không thay đổi.

 



 

Mỗi sáng thức dậy, cô ấy đều tập luyện các kỹ năng cơ bản vài lần, việc học các động tác múa cũng không dừng lại.

 



 

Tiêu Hòa gật đầu, chỉ vào quảng trường đông đúc trước mắt: "Hôm nay, nhiệm vụ của cô là múa một điệu múa ở đây."

 



 

"Nhảy ở đây?!" Triều Nhan kinh hoàng mở to mắt, sợ hãi nhìn những người xung quanh.

 



 

"Nhưng, ở đây có rất nhiều người đang xem..."

 



 

"Trước đây trên sân khấu không phải còn có nhiều người hơn sao?"

 



 

"Trước đây là trước đây, bây giờ không giống..."

 



 

Cô ấy cúi đầu nhìn mình, vẻ mặt nhút nhát.

 



 

Bây giờ cô ấy không giống như trước đây.

 

Phan Hồng đã nói không ai muốn xem một người béo múa, khán giả chỉ thấy buồn nôn.

 



 

Kể từ khi nghe câu nói này, cô ấy không bao giờ múa trước mặt mọi người nữa.

 



 

Huống chi, bây giờ ở đây còn có rất nhiều người.

 



 

Tiêu Hòa nhìn ra ngay suy nghĩ của Triều Nhan.

 



 

Sau thời gian tập luyện này, Triều Nhan thực ra đã gầy đi khá nhiều, chỉ là thân hình hơi mũm mĩm, không thể gọi là béo được nữa.

 



 

Nhưng Tiêu Hòa phát hiện ra một vấn đề khác ở cô ấy.

 



 

Triều Nhan quá tự ti.

 



 

Bị Phan Hồng chèn ép trong thời gian dài khiến cô ấy hoàn toàn mất tự tin vào bản thân.

 



 

Không có tự tin, làm sao có thể nhảy múa?

 

Làm sao có thể đứng trên sân khấu?

 



 

Bước thứ hai, chính là giúp cô ấy lấy lại sự tự tin.

 



 

Thấy cô ấy vẫn do dự không quyết, Tiêu Hòa nói: "Thử xem, có lẽ cô sẽ có được kết quả bất ngờ."

 



 

Triều Nhan cúi đầu, liên tục lùi về phía sau, tiếng trống lui quân trong lòng cô ấy không phải dạng vừa.

 



 

Tiêu Hòa thấy vậy lập tức cau mày, lạnh lùng nói: "Không đi thì tôi sẽ bỏ cô ở công viên ở cùng hamster ba ngày ba đêm."

 



 

Vừa dứt lời, Triều Nhan hoảng sợ nói.

 



 

"Em đi! Em đi ngay!"

 



 

Nói xong, lập tức đi về phía trung tâm quảng trường.

 



 

Tiêu Hòa: "..."

 



 

Những nghệ sĩ này sao thế?

 



 

Toàn là mấy người ăn cứng không ăn mềm.

 

Cô nhìn Triều Nhan đi vào giữa đám đông, không khỏi cũng căng thẳng theo.

 



 

Có thành công hay không, phải xem hôm nay.

 



 

Triều Nhan đứng giữa đám đông, hận không thể chui cả người vào trong quần áo.

 



 

Cô ấy đã nửa năm không gặp nhiều người như vậy, huống chi còn phải múa trước mặt họ.

 



 

Nếu múa không tốt, liệu có bị mọi người chế giễu như Phan Hồng nói không?

 



 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-khong-toi-tro-thanh-quan-li-vang-trong-lang-showbiz/chuong-328.html.]

Triều Nhan trong lòng hoảng loạn, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hòa, thấy đối phương vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt kiên định truyền đến.

 



 

Cô ấy cắn răng, cởi áo khoác, để lộ chiếc váy múa màu vàng nhạt phong cách thời Đường bên trong.

 



 

Vì trước đó Tiêu Hòa không nói phải làm gì, cô ấy chỉ tùy tiện lấy một chiếc trong tủ, ngay cả tóc cũng không chải, tóc dài ngang eo, gió thổi qua, tóc và dải lụa ở eo cùng bay lên.

Xung quanh đã có một vài người đi đường nhìn lại.

 



 

Nhận thấy ánh mắt của họ, Triều Nhan lấy hết can đảm, nhấn nút phát trên điện thoại.

 

Tiếng nhạc trong trẻo như nước chảy vang lên từ quảng trường ồn ào.

 



 

Triều Nhan dứt khoát nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, từ từ giơ tay lên, theo tiếng nhạc bắt đầu nhảy múa.

 



 

Lúc đầu, động tác của cô ấy có chút cứng nhắc, luôn lo lắng để lộ khuyết điểm trên cơ thể mình, dẫn đến chế giễu và hạ thấp, có mấy lần động tác còn bị sai.

 



 

Cô ấy cố nén sự căng thẳng, liên tục tự nhủ:

 

Múa xong bài hát này là có thể về rồi. Múa xong là đi.

 



 

Nhờ sức mạnh này, cô ấy nhắm mắt suốt cả quá trình, không dám nhìn xung quanh, cố gắng hoàn thành động tác cuối cùng.

 



 

Cuối cùng cũng có thể đi rồi.

 



 

Triều Nhan thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu chuẩn bị rời đi.

 



 

Bốp!

 



 

Một tiếng vỗ tay vang lên.

 



 

Lúc này Triều Nhan mới phát hiện, không biết từ lúc nào xung quanh đã trở nên rất yên tĩnh.

 



 

Trên quảng trường im ắng, tiếng vỗ tay này trở nên đặc biệt rõ ràng.

 



 

Triều Nhan còn đang nghi hoặc thì ngay sau đó, tiếng vỗ tay như thủy triều đột nhiên vang lên từ khắp mọi nơi.

 



 

Triều Nhan mở mắt, phát hiện không biết từ lúc nào mình đã bị người đi đường vây quanh kín mít.

 



 

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, vừa vỗ tay vừa reo hò.

 



 

"Múa đẹp quá!"

 



 

"Đẹp lắm!"

 



 

"Chị ơi, chị còn múa nữa không?"

 



 

Triều Nhan ngẩn người, trong nháy mắt, cô ấy cảm thấy mình như đã trở lại sân khấu, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức tan biến, bùng lên một ngọn lửa.

 



 

"Múa!"

 



 

Nhạc trên điện thoại tự động chuyển sang bài tiếp theo.

 



 

Triều Nhan dang rộng đôi tay, mũi chân nhẹ chạm, cơ thể nhẹ nhàng xoay một vòng, gió nhẹ thổi qua, tay áo và dải lụa ở eo tung bay trong không trung vây quanh cô ấy, ngay cả tóc cũng đang nhảy múa.

 



 

Mỗi động tác đều dứt khoát sảng khoái, hoàn toàn không giống với khi múa điệu đầu tiên, mỗi cử chỉ đều mềm mại và quyến rũ, đẹp đến kinh tâm động phách, vô số khán giả vỗ tay khen ngợi.

 



 

Dường như cả tâm hồn cũng đang nhảy múa cùng.

 



 

Đèn đường vàng vọt trên quảng trường chiếu vào khuôn mặt Triều Nhan, trên gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

 



 

Càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại, có người lấy điện thoại ra, kinh ngạc quay lại cảnh tượng trước mắt, háo hức truyền lên mạng, chia sẻ với nhiều người hơn.

 



 

[Lần đầu tiên nhìn thấy điệu múa đẹp như vậy, cô ấy dường như sinh ra dành cho việc nhảy múa.]

 



 

Người vũ công mặc váy áo đối khâm màu vàng nhạt đang múa một điệu múa uyển chuyển, gió nhẹ như hóa thành bạn nhảy của cô, trong từng bước nhảy nhẹ nhàng, dải lụa và váy dài tung bay phiêu dật.

 



 

Triều Nhan lúc thì nhíu mày cúi đầu, lúc thì vươn mình hòa theo nhạc, mỗi động tác đều khiến người ta không nỡ rời mắt.

 



 

Mặc dù môi trường xung quanh ồn ào, người qua lại đông đúc nhưng cô ấy vẫn đắm chìm trong thế giới vũ đạo của riêng mình.

 



 

Mỗi người xem video đều bị điệu múa làm kinh ngạc.

 



 

[Đây có phải là lý do khiến các hoàng đế thời xưa không thiết lên triều sớm không?]

 



 

[Nhảy đẹp thật, kỹ thuật và tình cảm đều vừa phải, không ngờ trong dân gian lại ẩn chứa cao thủ như vậy, dù chỉ ở trên quảng trường cũng không che giấu được ánh hào quang trên người cô ấy.]

 



 

[Khoan đã, người này không phải là Triều Nhan sao?]

 



 

[Triều Nhan mũm mĩm ư?! Người từng giành giải nhất cuộc thi múa trước đây, sau đó tăng cân ấy hả? Một tháng trước tôi thấy ảnh của cô ấy, hình như không phải như vậy.]

 



 

[Trời ạ, cô ấy gầy đi bằng cách nào vậy? Thậm chí cảm thấy còn đẹp hơn trước!]

 



 

Không ít cư dân mạng nhận ra người trong video, đều kinh ngạc không thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.