Lạc Sở nghiền xong mớ thuốc thì đắp lên vết thương của Laim.Muốn tối ưu nhất để vết thương dễ lành và ít bị nhiễm trùng hơn là phải có băng gạc để băng lại,mà ở đây lại chả có nên là thôi đắp đỡ như vậy trước.
" Anh ngồi yên đây nhé,em qua đắp thuốc cho những người khác"
Lạc Sở nói với Laim rồi nhanh chóng chạy tới mấy dị tộc bị thương nặng.
Laim nhìn số thuốc cậu đắp lên người mình,anh cảm nhận được máu đã gần như ngừng chảy,vết thương cũng đỡ nóng rát hơn nhiều.Laim suy tư liếc qua Lạc Sở đang chạy nháo nhào đi đắp thuốc.
Dù không biết cậu có bao nhiêu bí mật,nhưng lần này rất may mắn rằng cậu đã chạy tới đây giúp đỡ bọn anh.Laim nhắm mắt lại tựa vào cây dưỡng thương.
" Các anh yên tâm,sau khi đắp xong thì sẽ ổn thôi,đừng từ bỏ nhé!" Lạc Sở vừa đắp vừa an ủi những dị tộc bị thương nặng.
"....Chúng tôi thành tâm cảm ơn cậu rất nhiều" Đám dị tộc nhìn Lạc Sở cảm kích.
Dù số thuốc này không có tác dụng đi chăng nữa,thì đây cũng là một tia hi vọng nhỏ nhoi để bọn họ có thể tiếp tục duy trì ý chí sống còn của mình.
" Haha,có gì đâu chứ,các anh nằm ở đây nghỉ ngơi cho tốt.Cố gắng rồi kì tích sẽ xuất hiện với những người biết phấn đấu để vượt qua khó khăn.Hãy tin tưởng rằng tất cả sẽ sống sót mà bình an trở về với gia đình nhỏ của mình nhé các đồng chí !!" Lạc Sở nói xong thì đứng dậy chạy qua nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-di-gioi/3728433/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.