" Mẹ."
Hôm sau, Long Ngâm bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Hắn mở mắt ra đã nhìn thấy Noãn Vy nằm bên cạnh. Quá bất ngờ, hắn liền ngồi bật dậy.
" Cô ta..."
Hắn muốn nói gì nhưng sau đó ngừng lại một lúc rồi bật cười một cách ngốc nghếch. Trong một khoảnh khắc nào đó bản thân hắn đã quên mất mình đã là người có gia đình. Chuyện này để người khác biết được quả thật là một chuyện buồn cười. Nghĩ tới đây, hắn nhìn Noãn Vy mà nhớ lại thái độ lúc tối của cô. Xém chút nữa thì hắn đã bị cô ném xuống đất ngủ. Nữ nhân này, vừa có sức mạnh vừa hung dữ như một con hổ mà hắn gặp cũng phải ngáng. Long Ngâm vội vàng rời khỏi giường trước khi cô thức dậy và la mắng.
Xỏ đôi giày vào chân hắn định rời đi nhưng không hiểu vì sao lại quay đầu nhìn Noãn Vy đang ngủ ngon lành trên giường. Bất giác hắn đến gần cô hơn, ngắm nhìn khuôn mặt trắng noãn không một vết xước. Đôi lông mi dài càng làm nổi bật lên khuôn mặt của cô. Bờ môi căng mọng của Noãn Vy, Long Ngâm lại có một loại cảm giác ham muốn cắn vào đó một cái. Nhưng suy nghĩ vừa hiện lên thì hắn nhanh chóng vụt tắt không để bản thân mình đi quá xa. Nữ nhân này chỉ là một nô tì cấp thấp mà lại có điểm thu hút người khác đến vậy. Hèn gì Đỗ phu nhân lại muốn giết cô.
Noãn Vy đang ngủ nhưng lại có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Cô mở mắt ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thay-doi-cuc-dien/2806732/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.